Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ - 569
Cập nhật lúc: 2025-06-04 16:41:07
Lượt xem: 98
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm đó, bữa tối, như ngày, Lê Tri dạo quanh con đường trải đầy cỏ xanh bên ngoài khu vườn. Lê Phong sánh bước theo , gọi khẽ: “Tri Tri.”
Lê Tri , nở nụ rạng rỡ: “Anh.”
Lê Phong mắt cô, đôi mắt còn bóng tối, oán giận, mong chờ, cũng tuyệt vọng. chính sự bình thản khiến lòng quặn thắt: “Đã nửa năm . Em vẫn định chờ tiếp ?”
Lê Tri hề d.a.o động: “Mới nửa năm thôi mà, .”
Lê Phong thở dài. Anh lên trời đêm, nơi trăng lạnh lẽo hơn ngày : “Hệ thống chứng minh rằng thế giới song song là thật. phá vỡ rào chắn giữa hai thế giới dễ dàng. Dù công nghệ bên tiên tiến hơn, thì cũng nghĩa Lý Kiến Hề thể tùy tiện vượt ranh giới.”
Anh dừng một chút, hỏi: “Nếu đến? Nếu em đợi một năm, năm năm… mười năm? Em sẽ chờ đến khi nào?”
Gió lạnh đầu đông rít qua hàng cây. Lá vàng rơi xuống vai Lê Tri, cô nó một lát nhẹ nhàng phủi . Giọng cô nhẹ nhưng một chút do dự: “Em sẽ chờ cho đến khi chết.”
Chỉ cần khi chết, thể gặp một … là đủ .
Cô sẽ cố sống đến trăm tuổi. Như , cô còn hơn bảy mươi năm để đợi.
Bảy mươi năm, đối với một nhà khoa học như Lý Kiến Hề, hẳn là đủ chứ?
Lê Phong lặng, những lời định tan khí lạnh, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một câu rầu rĩ: “Lúc … thật sự nên ngăn em .”
Lê Tri đáp. Cô chỉ , một nụ bình yên như thể chấp nhận tất cả, nghịch ngợm nháy mắt với .
Vài ngày , Lê Phong tới. Lần hỏi: “Em đổi chỗ ở ?”
Giờ đây, phận Lê Tri còn phù hợp để công khai. Cô cũng thể trở làng giải trí như xưa. Có lẽ vài năm nữa, khi thứ thật sự định, cô mới thể cân nhắc tiếp tục của công chúng.
Lê Tri ngẩng đầu , ngạc nhiên: “Đi cơ?”
“Nơi Thư Tinh Lam đang việc.”
Hiện tại, Thư Tinh Lam gia nhập một viện nghiên cứu nhiệm vụ nghiên cứu thế giới song song.
Sự kiện hệ thống Quỷ Quái từng khiến nhân loại rơi tuyệt vọng, nhưng đồng thời nó cũng kéo nền khoa học của thế giới lên một tầm cao từng . Những đạo cụ thu từ phó bản giúp y học và kỹ thuật giải mã nhiều vấn đề nan giải.
Hệ thống tiêu diệt, nhưng kiến thức nó để thì còn mãi. Có thể xem như một hình thức bồi thường cho tai họa mà nó từng gieo xuống.
Lê Phong thấy sự đổi nhỏ gương mặt em gái, và quyết định đúng. Anh khẽ xoa đầu cô, nhẹ nhàng: “Không thể chỉ một cố gắng. Tụi cũng nỗ lực từ phía . Cố gắng rút ngắn thời gian để hai thể gặp .”
Lê Tri vòng tay ôm , khẽ đáp: “Cảm ơn .”
Thế là cả gia đình một nữa chuyển . Lê Sương—em gái Lê Tri—do thể chất đặc biệt và phù hợp với công việc nặng nề bên ngoài, chính phủ sắp xếp một công việc định và an trong hệ thống. Thượng Cẩm Như cũng theo để chăm sóc cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/569.html.]
Còn Lê Tri, cô mang theo chiếc vali nhỏ, một đến viện nghiên cứu mã hiệu 01S.
Thư Tinh Lam chờ sẵn ngoài cửa. Hai bạn lâu ngày gặp, ôm thật chặt như bù đắp thời gian qua. Thư Tinh Lam , cầm lấy vali của cô: “Chào mừng . Mọi ở đây ai cũng mong chờ đến.”
Lê Tri khiêm tốn đáp: “Mình chẳng giúp gì .”
“Chỉ cần ở đây là . Cậu , nhiều ngưỡng mộ lắm.” Giọng Thư Tinh Lam vui tươi hơn xưa nhiều. “Đặc biệt là những điều thấy trong vũ trụ . Mình kể mãi mà bọn họ chịu tin, cứ đòi chính miệng kể.”
Lê Tri bật : “Xem nên luôn mang theo một cốc nước bên .”
Cuộc sống ở viện nghiên cứu 01S đỗi yên bình. Ngày ngày, chỉ di chuyển giữa ba nơi: ký túc xá, nhà ăn và phòng nghiên cứu.
Giải trí duy nhất là những buổi đánh bóng bàn và… Lê Tri kể chuyện phó bản.
Lê Tri thở dài bất lực: “Mấy chuyện đều xem video mà? Với Tinh Lam cũng thể kể chứ?”
Tiếng vang lên đồng loạt: “Tinh Lam giải phó bản như bài thi, khô khan lắm! Xem video bằng chính chủ kể !”
Lê Tri đành chịu, cảm thấy bản thành… linh vật của viện 01S, mỗi ngày công việc truyền cảm hứng và mang tiếng cho các nhà khoa học đầu óc lúc nào cũng xoay mòng mòng vì lý thuyết và liệu.
Mộng Vân Thường
Căn hộ mà cô ở khá rộng rãi, cả phòng khách và phòng ngủ, vốn là hai căn phòng thông với theo yêu cầu của phụ trách viện. Sau khi dọn , đồ dùng từ nơi ở cũ cũng Lê Phong cho gửi đến đầy đủ.
Căn hộ của Lê Tri tuy to như biệt thự, nhưng nhờ những món quà nhỏ từ đồng nghiệp—chậu cây xanh, bình hoa cảnh—nó dần trở nên ấm cúng đến lạ. Không gian khiến thấy an lòng, đến nỗi mỗi ghé qua, Lê Sương đều quyến luyến chẳng rời. Cô bé ôm gối, co chân sofa, mắt long lanh bảo: "Em thể sống trong căn phòng nhỏ xinh cả đời."
Tất nhiên đó chỉ là lời đùa. Một cô gái trẻ trung như Lê Sương, còn cả tương lai dài phía , thể mãi ăn bám. Sau khi trò chuyện một lúc, Thượng Cẩm Như bắt đầu sửa soạn để đưa con gái rời . Bà gấp áo cho Lê Sương tiện tay cầm bó hoa héo bàn, : "Tri Tri, mang bó hướng dương vứt luôn nhé?"
Lê Tri đang khom sắp xếp đồ trong tủ lạnh ngoài phòng khách, vô thức trả lời: "Vâng."
chỉ một giây , động tác của cô khựng . Cô phắt đầu về phía phòng ngủ, giọng đổi: "Hoa hướng dương?"
Thượng Cẩm Như giơ tay chỉ bàn việc: "Đây , bó ."
Ánh mắt Lê Tri lập tức dừng ở đó. Bó hoa lặng lẽ như thể nó luôn ở đó từ , cánh hoa úa, đầu gục xuống như đang che giấu điều gì đó. Cô chăm chăm nó, gì trong một lúc dài. Lê Sương vội nhảy khỏi ghế, ngạc nhiên: "Chị, chị ?"
Lê Tri như sực tỉnh, mỉm , giọng bình thản đến khó tin: "Không . Mẹ, để con tự vứt. Mẹ còn mang nhiều đồ nữa mà."
"Ồ, cũng ."
Sau khi tiễn và em gái về, căn hộ trở nên yên tĩnh lạ thường. Lê Tri trở bàn việc, lặng lẽ nhặt bó hướng dương lên. Nó nhẹ, khô quắt, còn chút sức sống nào. Cô cúi đầu, khẽ ngửi thử. Một mùi khô hanh, cũ kỹ, xen lẫn chút gì đó thuộc về nơi . Điều khiến cô thấy lạ hơn cả là—cô hề nhớ từng mang bó hoa về. Thậm chí, sáng nay cô còn lau dọn bàn việc, lúc tuyệt đối bất kỳ bó hoa nào.
Bó hoa như từ trung mà đến, tự ý chen thế giới cô, như một dấu hiệu, một thông điệp từ ai đó… từ bên chiều gian.
Không nghĩ thêm, cô lập tức đến tìm Thư Tinh Lam.