Gió lạnh quét qua, thổi bay mùi m.á.u tanh nồng nặc, mang theo hương cỏ xanh dìu dịu, quét sạch nỗi sợ hãi đang giăng đầy trong  trung.
Ở một nơi nào đó ngoài màn hình, trong các phòng livestream, hàng loạt bình luận liên tục hiện lên:
[Cha  dù c.h.ế.t cũng  quên bảo vệ con cái... đau lòng quá...]
[Chương trình kinh dị cái gì chứ, rõ ràng là lấy d.a.o tình   cứa  tim   mà...]
[Cả phó bản  nếu   Lê Tri dẫn dắt, chắc chắn tất cả  c.h.ế.t sạch !]
[Bây giờ còn ai  quỳ lạy chị đại văn võ song  Lê Tri nữa ? Mau  bầu chọn !!!]
Trong thế giới phó bản, các  chơi cẩn thận nhặt từng khúc xương, từng mảnh tàn tích trắng hếu vương vãi  mặt đất, nhẹ nhàng đặt  chiếc xe tang cũ kỹ.
Không ai còn sợ hãi nữa. Ngay cả Liên Thanh Lâm,  lúc  còn suýt  thét, cũng định giành lái xe.  Trì Y nhanh tay ngăn :
"Cậu mà lái thì thà để xe tự chạy còn hơn."
Mộng Vân Thường
Vậy nên, như một lẽ đương nhiên, Lê Tri nắm lấy vô lăng.
Dù   bằng lái chính thức, cô vẫn là  bình tĩnh và vững vàng nhất bây giờ.
Khi đoàn  rời khỏi cầu Quan Bình, trời  bắt đầu hửng sáng. Ánh dương rón rén nhuộm nhạt bầu trời, nhưng thôn Quan Bình thì vẫn lặng câm như một nấm mồ lớn.
Chiếc xe tang chạy chầm chậm qua cổng chào mục nát. Từ ven đường, một con mèo đen đột nhiên nhảy , dáng  uyển chuyển như lướt, dẫn đường cho họ.
Ánh mắt Lê Tri khẽ động. Cô siết nhẹ tay lái,  hiệu cho  :
"Theo nó."
Chiếc xe rẽ  những con đường đất đá lầy lội, bánh xe kêu răng rắc  bùn. Con mèo đen nhẹ nhàng nhảy lên bức tường thấp của một ngôi nhà bỏ hoang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/58.html.]
Lê Tri dừng xe  chân tường. Cả nhóm bước xuống, lặng lẽ đẩy cánh cổng gỗ bong tróc sơn  bạc màu.
Sân nhà cỏ dại mọc um tùm, từng bụi lớn đung đưa trong gió như những linh hồn lang thang. Đây là một ngôi nhà bình thường—hoặc đúng hơn, từng là như .
Trong phòng, mạng nhện chằng chịt như  níu giữ những ngày tháng  chết. Lớp bụi dày phủ kín  vật. Trong một hộc tủ mục nát, một khung ảnh cũ kỹ  úp mặt xuống.
Lê Tri cúi  nhặt nó lên, khẽ phủi lớp bụi mờ.
Dưới ánh trăng tàn, hiện lên là hình ảnh một đôi nam nữ còn  trẻ, tựa đầu  ,  rạng rỡ.
Phía  tấm ảnh  ghi vài dòng chữ—họ tên và ngày tháng chụp, trùng khớp với hai cái tên  khắc  bia mộ trong nghĩa trang.
Nhịp tim Lê Tri khẽ chùng xuống.
Cô mím môi, ôm tấm ảnh  lòng.
Có lẽ đây chính là cha  của nhân vật cô đang nhập vai... Một cặp đôi còn quá trẻ, quá đỗi ngây thơ,  kịp trưởng thành   chôn vùi trong m.á.u và thù hận.
Trong khoảnh khắc , cả thế giới như nghẹt thở cùng với cô.
Ngoài phòng vang lên những âm thanh chào hỏi của các  chơi. Lê Tri bước , và ngay lập tức  thấy Lý Kiến Hề   đó từ lúc nào  . Cô mỉm , ánh mắt vẫn sắc lạnh,  nhẹ nhàng :
"Thầy Lý, chúng    tang lễ cho cha  . Làm phiền thầy."
Lý Kiến Hề khẽ gật đầu,   chút do dự:
"Ân oán  tiêu tan. Nghi thức sẽ giản lược, chỉ mong sớm mồ yên mả ."
Thế nhưng,  ai trong nhóm  thể nghỉ ngơi. Bởi trong lòng họ  rõ, đêm dài lắm mộng, và việc chuẩn  tang lễ  thể chậm trễ. Họ bắt tay  công việc ngay lập tức,  ngừng di chuyển, rối rít thu dọn vật dụng cần thiết.
Thời gian trôi qua, họ dần quen với quy trình, mỗi  đều thành thạo hơn . Mặc dù giờ đây, những bộ xương  còn dễ phân biệt nữa, các linh hồn trộn lẫn   khiến việc nhận diện trở nên vô cùng khó khăn. Vì , họ đành chọn phương án hợp táng,   nghi thức cũ, chỉ  điều, quy trình    rút ngắn   nhiều.