Chẳng kịp nuốt trôi bữa sáng, đám  lục tục chạy theo quản gia Trần tới hồ sen  nhà. Nơi đó, hoa sen đang nở rộ, mùi thơm ngan ngát nhưng chẳng thể che lấp mùi tử khí nồng nặc trong  khí.
Thi thể của Phùng Chính Hạo lềnh bềnh  mặt nước, khuôn mặt trắng bệch, phù trướng như một quả bóng, trông chẳng còn  hình . Hai gã   đang dùng sào trúc kéo t.h.i t.h.ể dần dần  bờ. Quần áo   trương phồng, thấm đẫm nước, lặng lẽ đung đưa theo sóng nhỏ.
Một  chơi cùng phòng  nhịn nổi nữa, òa : "Không thể nào! Tối qua   vẫn còn khỏe mạnh mà! Sao  c.h.ế.t thế  ?"
Quản gia Trần lạnh lùng  bọn họ, ánh mắt mang theo sự chán ghét rõ rệt: "Các  hỏi  ? Không  các  tự nhận là học trò của cao nhân đắc đạo đấy ? Ngay cả mợ  cũng  đối phó nổi,  còn để  mợ  kéo c.h.ế.t đuối cơ đấy!"
Nghe đến "mợ ", Lê Tri cau mày, hỏi thẳng: "Ý ông là... do mợ chủ cũ g.i.ế.c  ?"
Sắc mặt quản gia Trần tái nhợt hẳn , ánh mắt láo liên như sợ  thứ gì  thấy. Ông  nghiến răng, hạ thấp giọng thì thầm: "Mợ ... là nhảy xuống hồ sen  tự sát. Sau khi chết, liên tiếp  ba   c.h.ế.t đuối. Ai cũng , là mợ  đang tác oai tác quái!"
Một  chơi thảng thốt kêu lên: "Chuyện quan trọng như thế  lúc đầu ông   cho chúng  ?"
Quản gia Trần  lạnh, giọng điệu tràn đầy khinh bỉ: " cũng  ngờ mấy   vô dụng thế . Xem    ông chủ mời nhầm  ."
Ông  đảo mắt  cái bụng lùm lùm của mợ cả, sắc mặt càng thêm rối rắm. Sau cùng, như  quyết định điều gì đó, quản gia Trần thở dài một tiếng, vẫy tay: "Thôi,  theo ."
Thi thể của Phùng Chính Hạo   kéo lên bờ. Quản gia Trần lạnh lùng  lệnh: "Mau mang  chôn cất cho cẩn thận."
Đám  chơi, ai nấy đều im lặng, chỉ  tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng trong sân viện trống trải.
Trên đường , Lê Tri cố ý tụt  phía , lặng lẽ tiến đến gần hai  chơi từng ở cùng phòng với Phùng Chính Hạo, hạ giọng hỏi: "Tối qua hai    thấy tiếng động nào ?"
Kéo một  đàn ông nặng hơn năm mươi ký từ trong phòng  ngoài,     gây  tiếng động? Huống chi Phùng Chính Hạo còn mang đạo cụ trừ tà bên . Cho dù thứ đó yếu  chăng nữa, lẽ nào bản     chẳng  lấy chút phản kháng?
Người chơi cùng phòng với Phùng Chính Hạo  lo lắng  hoảng hốt :
"Chúng  ngủ quá say, mở mắt  thì trời  sáng ."
Triệu Loan  cạnh bên, khóe môi nhếch lên thành một nụ  khinh miệt:
"Trong phó bản nguy hiểm thế  mà các  còn dám ngủ như chết, đúng là to gan lớn mật."
Hai   mắng đến đỏ bừng mặt, lúng túng cúi gằm xuống.
Lê Tri  bình tĩnh hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/80.html.]
"Trong phòng chỉ  một chiếc giường,  Phùng Chính Hạo  ở ?"
Một  trong  đó đáp nhỏ:
"Chúng  chen  ngủ  giường,    ở mép ngoài cùng."
Nghe , Lê Tri khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm ngâm.
Mộng Vân Thường
Diễn viên hài Điền Minh Kiệt tò mò lẻn  gần, thấp giọng hỏi:
"Chị Tri, chị phát hiện  gì ?"
Những  khác cũng vội vã dựng tai lên lắng , kể cả mấy kẻ vẫn còn  bên cạnh Triệu Loan.
Lê Tri   ý giấu diếm, ngẩng đầu  thẳng:
" đang nghĩ, liệu con quỷ dìm c.h.ế.t Phùng Chính Hạo và con quỷ điều khiển tóc tấn công phòng  và Trì Y tối qua...  thật là cùng một con ?"
Mọi  lập tức căng thẳng.
 , nếu chỉ là một con quỷ,    tốn công kéo   ngoài hồ  dìm chết? Khoảng cách từ dãy phòng khách đến hồ cũng   gần.
Lê Tri thong thả tiếp lời:
"Nếu   cùng một con, thì  chuyện sẽ dễ hiểu hơn. Sau khi   thấy tiếng va chạm,  một lúc lâu  mới  tóc chui  phòng. Có khả năng tối qua  đến hai con quỷ mò đến viện của chúng ."
Cô  sang  Điền Minh Kiệt, sắc mặt   tái mét:
"Con quỷ đầu tiên kéo Phùng Chính Hạo  ngoài, lỡ tay xô ngã bình hứng nước. Sau đó nó rời , con quỷ nước với mái tóc rong rêu  mới  mò đến."
Câu   khiến cả sân  chơi lạnh toát sống lưng.
Hai con lệ quỷ, cùng lúc xuất hiện trong khu nhà!