Vô Hạn Lưu: Kỹ Năng Của Ta Là Sờ Xác - Chương 254: Ngẫu Nhiên Gặp Được
Cập nhật lúc: 2025-11-06 18:30:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên bàn ăn, phục vụ lượt dọn thức ăn.
Một sư phụ đội mũ đầu bếp bên cạnh, dùng d.a.o nhỏ lạng vịt, kỹ thuật cắt tinh xảo.
Vịt nhanh chóng lạng thành từng lát mỏng, xếp gọn gàng giữa chiếc đĩa trắng, trông lớp da giòn tan, thịt mềm, da vịt bóng dầu, khiến thèm thuồng.
Duy Mông vội vàng gắp một miếng da vịt, chấm đường trắng, đưa miệng. Độ giòn rụm của da vịt tan chảy ngay lập tức trong miệng, để một chút vị ngọt nhẹ đầu lưỡi.
Mắt bỗng sáng rực: “Ngon quá!”
Hưng phấn hai giây.
Mắt Duy Mông chớp chớp, đột nhiên lấy tinh thần.
Không đúng, suýt nữa quên mất, vẫn còn đang giận mà.
Anh nhanh chóng xụ mặt xuống, cằm nhếch lên, Mâu Tiểu Tư : “ chuyện cô , đoán tọa độ là cái gì.”
Mâu Tiểu Tư tựa bức tường trắng, nhạt một tiếng, đáp lời.
Cô thầm nghĩ vẻ tiền đồ của Duy Mông , thấy món vịt liền quên hết thứ, quả nhiên là dễ lừa gạt.
Cho đến khi sư phụ lạng vịt và phục vụ xa, khuất ở góc rẽ.
Mâu Tiểu Tư mới thẳng dậy : “Anh thể đừng la lối om sòm , sợ khác thấy ?”
“Sợ gì? Nếu cô sát bên , ghé tai cô .” Duy Mông trêu chọc, đột nhiên đùa cợt.
Vẻ mặt Mâu Tiểu Tư nghiêm : “Không ai .”
“……”
Duy Mông nhất thời nên lời.
Lặng lẽ ăn một lúc vịt , ngẩng đầu lén Mâu Tiểu Tư một cái, thấy cô đang giữ vẻ mặt lạnh tanh, cũng động đũa, liền cảm thấy sợ hãi.
Vừa định mở miệng chuyện.
Mâu Tiểu Tư lên tiếng bằng giọng điệu nhàn nhạt, cho phép xen : “Cho mười phút để ăn xong bữa , đó chúng về Thánh Sở.”
“Không , ít nhất hai mươi phút, ăn chậm.” Duy Mông nhanh chóng đáp .
…
…
“Ê, ê, gì đấy?”
Cùng lúc đó, ở góc chéo của nhà hàng.
Nghiêm Quân Trạch thu ánh mắt , tiếp tục chuyện với đồng bạn: “Sao ?”
“Bọn tớ thảo luận, nên bảo Thanh Tử bán lô tài liệu , gần đây hàng ở sàn đấu giá đấy.” Một thanh niên bàn nhắc .
“Ồ, đấy, lâu tớ đấu giá.” Nghiêm Quân Trạch lười biếng nở một nụ .
“Sao , vui lắm chứ, tháng tớ tốn ba vạn linh tệ, đấu thẻ đạo cụ 【 Mỡ Bôi Gầm Bàn Chân 】, tốc độ chạy nhanh khủng khiếp, tiếc là chỉ hai tấm.”
“Hai tấm là .” Trong khi , ánh mắt Nghiêm Quân Trạch vô thức bay .
Ở vị trí dựa tường đối diện chéo, một nam một nữ đang đối diện , gọi một đống lớn món ăn.
Thế giới thật nhỏ.
“ , dù cũng chỉ ba vạn. Tớ , rốt cuộc gì mà thất thần thế.” Thanh niên thò đầu ngoài thoáng qua, chợt đầy ẩn ý, dùng cánh tay chọc một cái: “Nhìn phụ nữ , đừng nữa, thấy bạn trai bên cạnh ?”
“Bạn cái quái gì.” Nghiêm Quân Trạch tức giận : “Đừng bịa đặt.”
“Hắc! Ai bịa đặt, bệnh .”
“Cậu mới bệnh.” Nghiêm Quân Trạch tự rót cho một ngụm rượu lớn, trầm ngâm, dậy : “Tớ ngoài một lát.”
…
Nhà hàng gần đến giờ cơm trưa, dần đông lên.
Mâu Tiểu Tư ăn gì nhiều, Duy Mông ăn, cô nuốt nổi.
Ngẩng đầu lên, một bóng quen thuộc bước đến, cô chợt nhận điều gì đó, ánh mắt đối diện với , sững sờ.
Nghiêm Quân Trạch?
Ôi chao, hôm nay là ngày gì thế, cũng ở đây.
“Trùng hợp ghê.” Nghiêm Quân Trạch dừng ở bên cạnh bàn, nhạt, tư thái ung dung: “Quán tệ, hai cũng ở đây ăn cơm .”
Ánh mắt lướt qua Duy Mông, chà, trông khá khác biệt, từ Cương Tỉnh ? Hay là con lai?
Vân Vũ
“Không giới thiệu một chút ?”
Mâu Tiểu Tư dậy, giọng điệu tùy ý: “Cũng cần giới thiệu…”
“Hào bùn, tên Duy Mông.” Duy Mông lấy khăn giấy lau khóe miệng, đầu , cực kỳ rạng rỡ, lộ hàm răng trắng.
“……”
Mâu Tiểu Tư vô ngữ nhếch khóe môi, cảm thấy Duy Mông thiếu ý tứ. Dù là chơi cấp bảy, nhưng trông cứ như dễ dàng mấy hội lừa đảo lừa gạt .
“Được , đây là Duy Mông, sinh viên trao đổi từ Thái Lan.
“Đây là bạn , với vài câu, cứ ăn .”
Cô giới thiệu nhanh chóng, vỗ nhẹ cánh tay Nghiêm Quân Trạch. Chợt, hai rời khỏi bàn ăn, về phía quầy bar pha chế của nhà hàng.
“Sao ngoài thế, sợ c.h.é.m đầu ?” Nghiêm Quân Trạch chuyển ánh mắt sang cô, mang theo vẻ khó hiểu.
Mâu Tiểu Tư hạ giọng: “Yên tâm, hôm nay đến nơi hẻo lánh, Phán Quan cô dám đụng đến .”
Nghe thấy hai chữ Phán Quan, thần sắc Nghiêm Quân Trạch cứng , đó : “Thế cũng nên cẩn thận một chút, các nghề nghiệp tà ác đều là lũ điên, coi trời bằng vung.”
“Không .” Mâu Tiểu Tư chỉ về phía Duy Mông đang , nhướng mày: “Người thường đ.á.n.h , nắm tình hình.”
“Thật , lợi hại thế .” Nghiêm Quân Trạch dời ánh mắt , giả vờ tùy ý: “Bảo tớ nhắn tin trả lời, hẹn cũng đến, hóa là bận rộn với .”
Mâu Tiểu Tư: “Đừng kiếm cớ nữa, đây là đang thực hiện nhiệm vụ, hiểu cái quái gì.”
Lúc , trong quầy bar, pha chế trẻ tuổi đưa thực đơn rượu cho hai : “Hai vị, uống gì ạ, cứ gọi thoải mái.”
Mâu Tiểu Tư nhận lấy xem qua hai mắt, tùy tiện chỉ hai ly hình dáng . Người pha chế xoay chỗ pha chế.
“Được , .” Nghiêm Quân Trạch thái độ của cô, tự cũng cô: “Sinh viên trao đổi Thái Lan, đến đây gì?”
“Cậu hỏi gì, cũng thể cho .”
Ánh mắt Mâu Tiểu Tư lướt qua vai , xác nhận Duy Mông vẫn ngoan ngoãn ăn cơm, trong lòng cô yên tâm hơn một chút. Cô đảm bảo Duy Mông luôn ở trong tầm mắt .
“ , cũng đang định tìm đây, nếu mấy ngày nay bận quá, liên hệ sớm .” Mâu Tiểu Tư .
Theo kế hoạch ban đầu, chậm nhất là ngày mai, cô cũng định tìm cơ hội hẹn gặp . Hôm nay đụng mặt ở đây, thật đúng lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-ky-nang-cua-ta-la-so-xac/chuong-254-ngau-nhien-gap-duoc.html.]
“Cậu cũng lúc tìm đến ? Lương tâm chợt tỉnh?” Nghiêm Quân Trạch chế giễu cô, khóe môi tự chủ cong lên.
“ , tìm giúp một chút việc nhỏ.” Mâu Tiểu Tư kéo ghế gần hơn một chút.
Sau đó, cô lấy một chiếc hộp gỗ bọc khăn giấy rách nát đưa cho .
“Đây là một hộp kiếm. Lớp kiếm khí bên trong dùng hết khi c.h.é.m Phán Quan, bây giờ cần nhanh chóng tìm một luồng kiếm khí mới bổ sung , nếu sẽ phản phệ.”
“Cậu cứ tùy tiện tìm một thợ rèn nào đó thao tác một chút là , cần chứa loại quá , quan trọng là nhanh chóng.”
Nghiêm Quân Trạch cụp mắt đ.á.n.h giá cô vài giây, hỏi nguyên do, chỉ : “Chỉ thôi ?”
“Ừm.” Mâu Tiểu Tư vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu ngàn vạn đừng quên, nhanh chóng đấy.”
“Còn gì nữa ?”
“Có!” Mâu Tiểu Tư lấy một tờ danh sách.
“Trên tờ là một kim loại quý hiếm. Cậu cũng giúp tìm luôn . Đợi tiền thưởng Kim Thần Âm Hồn cấp xuống, sẽ mang chúng đến cho hai vị lão nhân cùng lúc. Mấy ngày nay thể chuẩn .”
Nghiêm Quân Trạch , tay chống lên bàn bên cạnh cô: “Cậu coi là máy ATM ?”
Mâu Tiểu Tư hồi tưởng một lát, hình như đúng là , nhưng cô cho là sai: “Coi là coi, thì nào.”
“Thì nào?”
Anh chầm chậm lặp lời cô.
Khẽ cong khóe môi : “Đây là tin tưởng ,
“Hay là vội vã phân rõ ranh giới với , nhanh chóng trả hết nợ ân tình?”
Trong khí thoang thoảng mùi hương trái cây.
“Hai vị, rượu xong.” Người pha chế trẻ tuổi tới, mỉm xin , đó đặt hai ly Cocktail rực rỡ sắc màu xuống, đẩy đến giữa hai .
Mâu Tiểu Tư ly rượu, uống. Cô nhận sự bất mãn tiềm ẩn của , sờ đầu thở dài: “Cậu nghĩ nhiều , phân rõ ranh giới gì chứ. mà việc gấp, thì cần dùng đến ?”
“Cậu cứ là giúp giúp , giúp thì sớm.”
Vẻ mặt c.h.ế.t thừa nhận đó.
Khiến gì cho .
“Biết .” Nghiêm Quân Trạch kiềm chế tính khí phối hợp với cô: “Trong vòng 3 ngày, nhất định sẽ xong cho .”
“Vậy thì .”
Mâu Tiểu Tư cuối cùng cũng chút vui vẻ, bưng ly rượu lên, Cạch, hai ly thủy tinh chạm vang lên tiếng giòn tan.
Cô đưa ly lên miệng nhấp một ngụm.
Hơi chua ngọt, khá ngon.
“Quán thật tệ.” Cô khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Đến đây bằng cách nào, bắt taxi ?” Nghiêm Quân Trạch cô vài giây, buông một câu hỏi.
“ , chứ còn nữa.” Mâu Tiểu Tư nhón mũi chân.
“Trong gara tớ vài chiếc xe để , mượn một chiếc nhé?”
“Không cần, cũng lái, quen.”
Hai lúc đối diện ánh mắt , đồng thời im lặng trong chốc lát.
Nghiêm Quân Trạch thở dài: “Được , đừng uống nữa. Lát nữa tớ đưa hai về, nhưng chờ tớ một chút, tớ với mấy bạn một tiếng.”
“Không cần , cũng xa, bắt taxi tiện lắm.” Mâu Tiểu Tư xua tay.
“Cứ đợi .”
Mâu Tiểu Tư đành mặc kệ , nhân tiện thời gian , cô thanh toán hóa đơn.
Nghiêm Quân Trạch chỗ , cả bàn đều tập trung ánh mắt .
“Khoan , ?” Đồng bạn kinh ngạc, thấy dáng của nhanh nhẹn, đầu óc kịp chuyển.
Nghiêm Quân Trạch: “Ai viên giải rượu cho tớ một viên, loại mà lái xe say rượu kiểm tra .”
Thanh Tử móc một cái lọ ngọc nhỏ, đổ một viên đưa qua: “Tớ đây, mới mua, hai mươi linh tệ đấy.”
“Cậu còn lái xe , , bệnh .” Người bên cạnh thẳng , cảm thấy quá đáng, “Cậu còn đưa cùng bạn của họ về? Đầu óc uống rượu ngốc ?”
Nghiêm Quân Trạch nuốt t.h.u.ố.c viên , ánh mắt sắc lạnh quét qua: “Đã bảo các đừng bịa đặt, còn linh tinh nữa đ.á.n.h đấy.”
“Không , , rõ ràng là…” Người năng lắp bắp, giọng dần nhỏ .
Nghiêm Quân Trạch mặc kệ bọn họ: “Ăn xong thì cứ về , cần chờ tớ.”
…
Nghiêm Quân Trạch lái xe đến cửa nhà hàng.
Sau khi Mâu Tiểu Tư và Duy Mông ghế , trời tối mịt.
“Thế là về ? Đế đô sinh hoạt về đêm ?” Duy Mông ngoài cửa sổ, vẻ vẫn còn chút thỏa mãn.
Mâu Tiểu Tư bắt đầu bội phục .
Ban ngày xảy nhiều chuyện như , nghi ngờ còn sáng tỏ, bắt đầu nghĩ đến cuộc sống về đêm. Quả hổ là Duy Mông.
Đồng thời cô cũng nghi ngờ, chẳng lẽ Duy Mông thật sự oan? Nếu thì tâm lý cũng quá vững vàng .
“Mâu tiểu sư, hôm nay chơi với cô vui, những lời đây đều là lời giận dỗi thôi, thật đấy, cần đổi cùng .” Duy Mông đột nhiên đầu .
Anh cẩn thận nghĩ , để Triệu Không Trung cùng thì hổ, dù cũng là kẻ bại trận tay cô .
Mâu Tiểu Tư liếc mắt thấu tâm tư nhỏ mọn của , hề khách khí: “Anh hôm nay vui vẻ ? thì thấy bình thường thôi.”
“……”
Duy Mông cô uất ức, gì.
Nghiêm Quân Trạch nhịn .
Tiếng trong xe vang lên rõ ràng, cố ý .
Duy Mông sững sờ, càng thêm nghẹn khuất!
…
Hơn mười phút , xe cuối cùng cũng dừng .
Duy Mông xuống xe chạy biến mất.
Dù về đến Thánh Sở, Mâu Tiểu Tư cũng còn bận tâm đến nữa.
Đường phố buổi tối gió, thổi qua lành lạnh.
Nghiêm Quân Trạch đậu xe bên ngoài, bước xuống đóng cửa xe xong, do dự về phía cô.
“Mâu Tiểu Tư, tớ một chuyện, vẫn luôn với .” Giọng điệu hiếm thấy nghiêm túc.