Vô Hạn Lưu: Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-12-24 05:25:14
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Dung suýt chút nữa hụt , bước khu vực đồ dùng sinh hoạt, cô thấy Mẫn Tĩnh Di như ma nhập, tay chỉ cách một tấm áp phích cuộn một bước chân. Dọa cô trực tiếp lao đến đẩy , mới tránh một bi kịch xảy .

 

Người cuối cùng sợ hãi rõ ràng là Mẫn Tĩnh Di, cô một tay che ngực, thở hổn hển, một lúc lâu mới ơn cảm ơn Tô Dung: "Cảm ơn em, Tô Dung, nếu là em, bây giờ chị e rằng ..."

 

Cô nhớ rõ ràng lúc đó kiểm soát bản , trong đầu chỉ là tấm áp phích đó. Nếu Tô Dung kịp thời đẩy cô , bây giờ cô e rằng "Nó" ô nhiễm .

 

Tô Dung lắc đầu: "Chị vốn dọa sợ hãi vì chuyện của bà cô Lý, hơn nữa chỉ một chị. "Nó" chuyên chọn lúc để mê hoặc chị, cũng thật là xảo quyệt."

 

Sắc mặt Mẫn Tĩnh Di tái nhợt, hàng loạt sự việc kinh hoàng hôm nay khiến tinh thần của cô càng tệ hơn, miễn cưỡng hỏi: "Sao hai về lúc ?"

 

" tìm thấy manh mối ." Tô Dung lấy mảnh giấy , đưa cho Mẫn Tĩnh Di xem, "Chị xem ."

 

Sau khi xem mảnh giấy, lông mày xinh của Mẫn Tĩnh Di khẽ nhíu : "Khách hàng? Thân phận khách hàng gì đặc biệt ?"

 

Đây cũng là điều Tô Dung , từ "khách hàng" , thể trở thành chìa khóa để họ thoát chứ?

Một ngày tốt lành

 

Hoàng Đào dường như từ bỏ suy nghĩ, cầm một gói khoai tây chiên mở , ăn đưa cho họ: "Ăn chút gì đó sẽ dễ suy nghĩ hơn."

 

Có lẽ là vì đó Hoàng Đào an ủi, Mẫn Tĩnh Di theo bản năng lấy một miếng khoai tây chiên bỏ miệng: "Cảm ơn."

 

" ăn ." Tô Dung vẫn đang suy nghĩ về chuyện mảnh giấy, quá chú ý đến bên .

 

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vương Kiến Quốc và Triệu Bằng bước nhanh về, mặt mang theo vẻ vui mừng hiếm thấy: "Chúng tìm thấy manh mối !"

 

Tô Dung mỉm , lắc lắc mảnh giấy trong tay: "Chúng cũng tìm thấy ."

 

"Tuyệt quá!" Vương Kiến Quốc lập tức lấy mảnh giấy , "Manh mối của chúng là như thế ."

 

—— "Vì luôn một hy sinh, tại chọn chắc chắn thể sống sót chứ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-toi-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/chuong-14.html.]

So với mảnh giấy của Tô Dung, nội dung mảnh giấy rõ ràng khiến vui vẻ cho lắm.

 

"Luôn một hy sinh? Tại hy sinh?" Trong lòng cô mơ hồ dự cảm lành.

 

Từ mà đối phương sử dụng là "hy sinh", chứng tỏ chỉ đơn giản là "Nó" g.i.ế.c chết, mà là c.h.ế.t vì những còn sống khác.

 

Câu tiếp theo "chắc chắn chết" là chỉ ai? Là "Nó" ô nhiễm ?

 

" nghĩ những câu hỏi , chúng thể tìm câu trả lời từ khu vực thủy sản và kho hàng." Vương Kiến Quốc khi xem mảnh giấy của Tô Dung, đưa kết luận, "Trong quy tắc quái đàm, nơi nào là vô dụng, đặc biệt là trong quái đàm quy mô nhỏ như thế ."

 

Kể từ may mắn sống sót khi quái đàm chọn trúng, ông vẫn luôn tìm kiếm kiến thức liên quan đến quái đàm để trau dồi bản , ngờ ngày thực sự ích.

 

Triệu Bằng bĩu môi, vẻ mặt chán ghét: "Vậy thì ngày mai thôi, ghét nhất là giải đố!"

 

Tô Dung, chuyện cô với lúc …” Vương Kiến Quốc vốn định gì đó, nhưng đột nhiên một tiếng hét cắt ngang.

 

Mẫn Tĩnh Di ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ. Không từ lúc nào quần áo của cô rách một lỗ lớn, để lộ bụng m.á.u me đầm đìa. Trên bụng cũng một lỗ, lỗ đó vẫn đang dần dần mở rộng , m.á.u và ruột bên trong chảy lênh láng sàn.

 

"Chị Mẫn, chị ?" Tô Dung hoảng hốt chạy đến, giúp Mẫn Tĩnh Di bịt lỗ bụng. Ruột trắng xóa ngâm trong máu, thậm chí còn động đậy, khi đưa tay lên che , cảm giác ẩm ướt nóng hổi, trực tiếp truyền đến lòng bàn tay.

 

Tuy nhiên, dù cũng vô dụng, thở của cô dần dần biến mất theo lỗ hổng ngày càng lớn bụng.

 

"Cứu ! Cứu hu hu hu! đau quá!" Mẫn Tĩnh Di , trán đầy mồ hôi, vì đau đớn mà vẻ mặt dữ tợn, nhưng giọng ngày càng nhỏ.

 

Mấy khác cũng chạy đến, bên cạnh Mẫn Tĩnh Di gì.

 

Đột nhiên Vương Kiến Quốc phát hiện : "Mọi xem bụng của cô , hình như thứ gì đó cắn."

 

Tô Dung kỹ, quả nhiên, mép bụng rõ ràng là vết răng, hình như thứ gì đó từ trong bụng cắn từng miếng từng miếng khiến bụng cô rách . Chỉ là vết răng giống của con , mà giống của loài động vật nào đó răng nanh sắc nhọn.

 

Khoan ? Răng nanh sắc nhọn?

Tô Dung đột nhiên nhớ điều gì đó, đầu Hoàng Đào: “Vừa nãy đưa cho chị Mẫn là đồ ăn hết hạn ?”

Loading...