15.
 
Thế nhưng   cam tâm, liền hỏi cô :
“Em bắt đầu nghi ngờ  từ khi nào?”
 
 tự cho rằng   việc  hảo,  hề để lộ sơ hở.
 
Hạ Nam , ban đầu là Hạ Tùng phát hiện  điểm bất thường. Cậu    béo lên một cách vô lý, nhưng cô   bận tâm, chỉ nghĩ em trai phản ứng thái quá.
 
Cô  thật sự bắt đầu nghi ngờ, là từ  mang thai thứ hai.
 
“Rõ ràng  nào  cũng dùng bao,  mà em vẫn mang thai.”
 
Hạ Nam :
“Quá trùng hợp, nên em buộc  nghi ngờ.”
 
Hơn nữa, bề ngoài  khuyên cô  bỏ thai, nhưng từng câu từng chữ đều đang ngấm ngầm ám chỉ giữ . Khi , cô   xác định , chỉ là   bằng chứng.
 
Vì , cô  và Hạ Tùng liên thủ bày bẫy. Khi  dùng bột nhựa đường tuyết để dập tắt nghi ngờ của họ,  cũng đồng thời đánh mất sự cảnh giác vốn .
 
Cho nên, khi  giở  trò cũ, Hạ Nam tự  “ trận”, ăn luôn cơm  thuốc  nấu, và thành công lấy  chứng cứ.
 
Sau ly hôn, việc  bán bí mật công ty, thực  cũng  trong kế hoạch của cô  và Hạ Tùng. Hai  thuận nước đẩy thuyền, chỉ để nhân cơ hội gột sạch hết những kẻ  lòng phản bội trong nội bộ công ty.
 
Trước khi rời , Hạ Nam :
 
“Dù là con gái,  là đứa bé trong bụng,   từng hỏi đến một câu.”
 
“Trương Tiến, chúc mừng . Anh  đánh mất cơ hội cuối cùng để tự cứu .”
 
Nói , cô   lưng bỏ .
 
 bất ngờ  bật dậy, điên cuồng đập  tấm kính, gào thét đến khản giọng:
 
“  thể  tù !”
 
“Con gái     học, bạn bè sẽ  nhạo nó là con của một kẻ g.i.ế.c . Nó sẽ  bắt nạt,  ức hiếp, em  sợ nó sẽ hận em ?”
 
“Hạ Nam,   cho !”
 
Cảnh sát lao tới, ấn mạnh  xuống đất:
“Im !”
 
 vùng vẫy dữ dội, miệng  ngừng gào thét:
“Hạ Nam, em   !”
 
“  thể  tù!”
 
Mấy cảnh sát  quá quen kiểu phạm nhân như , một gậy đánh xuống,  liền ngoan ngoãn.
 
Từ hôm đó, bất kể  cầu xin thế nào, Hạ Nam cũng  bao giờ tới gặp  nữa.
 
…
 
 trong lòng   ngừng dằn vặt: nếu hôm , khi gặp mặt,  chịu hỏi thăm con gái một câu… thì Hạ Nam  thật sự tha thứ cho  ?
 
Ở sâu trong tim,    rõ đáp án. Chỉ là,   chịu thừa nhận mà thôi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-sinh-con-gai-toi-bo-thuoc-vo-beo-vo/7.html.]
Hai tháng , tòa tuyên án.
 
Tội mưu sát bất thành –   xử mức cao nhất: mười năm.
 
Lúc  phán quyết,  thở phào.
 
Mười năm, ít   còn  thể  ngoài.
 
   ngờ, mười năm đó…  dài dằng dặc đến mức  tưởng.
 
16.
 
Những ngày đầu ở trong tù, thật  vẫn còn chịu đựng .
 
 chuyện của    náo động dư luận. Ba ngày hai bữa, phóng viên  kéo đến phỏng vấn. Không hiểu vì lý do gì, trại giam  nào cũng đồng ý.
 
  , nhưng chẳng  quyền từ chối.
 
Rồi dần dần, tất cả   đều   phạm tội gì.
 
Cơn ác mộng bắt đầu  một đêm.
 
Giữa đêm khuya,  cảm thấy   đè lên  , đang cởi quần  .
 
 há miệng định kêu, thì một mảnh vải nhét phập  miệng — mùi hôi tanh nồng nặc, hóa  là một cái quần lót bẩn!
 
 liều mạng giãy giụa, nhưng vô ích. Hắn còn  đồng bọn.
 
Chúng ghì chặt  xuống,  phía  truyền đến cơn đau nhói dữ dội, như  xé toạc  từng mảnh.
 
   kéo dài bao lâu, cũng  rõ  mấy . Đến khi kết thúc, bọn chúng buông  ,  như   chuyện gì,   về ngủ.
 
Ngày hôm ,  báo với quản giáo. Họ cũng đưa   kiểm tra.  kết quả —  tìm  thủ phạm, vì chẳng  dấu vết t.i.n.h d.ị.c.h nào để .
 
Một buồng giam chỉ tám , mà   tra  nổi?
 
Định lừa ai chứ!
 
Hơn nữa, chuyện  nhanh chóng lan  khắp trại.  cảm nhận  từng ánh mắt nhơ nhớp khi  khác  .
 
Có kẻ còn cố tình động chạm, bóp m.ô.n.g , sờ soạng .
 
  chắc là Hạ Nam  bỏ tiền nhờ  , nhưng  chẳng  chứng cứ.
 
 chỉ còn cách cầu cứu gia đình.  kể từ ngày   tuyên án, nhà chẳng hề liên lạc với . Trong mắt họ,  là nỗi nhục.
 
 tuyệt vọng.
 
Từ đó trở , cứ vài ngày     nhục một . Mỗi  đều sống  bằng chết.
 
Lâu dần, cơ bắp phía  của  mất hết đàn hồi. Vậy mà bọn chúng vẫn  ,  chửi rủa .
 
Mỗi khi  đè xuống,  chỉ còn  trống rỗng tự hỏi:
 
“Trong mười năm … liệu   còn trụ nổi ?”
 
(Hết)