Vợ yêu của thủ lĩnh lạnh lùng - Chương 79: Đại Thần Ngây Thơ Đáng Yêu

Cập nhật lúc: 2025-04-23 08:15:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộc Tiểu Dĩnh thấy Sở Hạo Diễm dù đang giận nhưng vẫn quan tâm đến mình. Ngọn lửa giận trong lòng cô hoàn toàn tan biến, nhưng cô vẫn không hiểu rốt cuộc Sở Hạo Diễm đã xảy ra chuyện gì.

 

Thế là cô dùng thái độ chuyên nghiệp hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra hôm nay. Cô nghĩ hẳn là mình đã xem nhẹ chi tiết nào đó, cuối cùng khi đã nghĩ thông suốt, Mộc Tiểu Dĩnh cười hiểu ý.

 

Cái tên siêu cấp ngạo kiều họ Sở này khi ghen tuông thì tính tình cũng không nhỏ. Chẳng phải chỉ là cô đã lơ là không để ý đến anh sao? Mộc Tiểu Dĩnh không nói gì, cô xem anh có thể giận được bao lâu.

 

Cô đến nhà ăn của bệnh viện, mua cơm cho Sở Hạo Diễm ăn. Sở Hạo Diễm tự mình đi vệ sinh cá nhân, Mộc Tiểu Dĩnh tìm y tá xin bộ vỏ chăn mới cho anh thay.

 

Lúc này Sở Hạo Diễm mới lên giường ngủ, nhưng anh vẫn không có ý định để ý đến Mộc Tiêu Dĩnh. Mộc Tiểu Dĩnh hết cách với anh, cái người đàn ông nhỏ mọn này.

 

Thấy anh nghiêng người quay lưng về phía mình, Mộc Tiểu Dĩnh tắm rửa xong, vén chăn lên nằm xuống phía sau anh, ôm lấy eo anh. Thấy anh không có dấu hiệu xoay người lại, Mộc Tiểu Dĩnh mới chậm rãi mở miệng nói.

 

“Ông xã, em sai rồi được chưa? Hôm nay em không nên chỉ lo nói chuyện với tư lệnh Lục mà lơ là anh.”

 

Sở Hạo Diễm nghe cô nói vậy vẫn không hề lay chuyển. Mộc Tiểu Dĩnh cũng mặc kệ anh, dù sao cô cũng đã nhận lỗi. Nếu anh không muốn tha thứ cho cô thì cô cũng không còn gì để nói.

 

Sở Hạo Diễm nghe bà xã nói như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu. Anh vẫn còn giận, nhưng anh lại giận chính mình. Tự nhiên lại giận dỗi với bà xã làm gì.

 

Nếu hôm nay cô thực sự bị bệnh, anh sẽ tự trách và khó chịu đến mức nào. Mộc Tiểu Dĩnh không biết được những suy nghĩ trong lòng Sở Hạo Diễm, thấy anh vẫn luôn không có phản ứng gì.

 

Mộc Tiểu Dĩnh có chút bực bội, cô vén chăn định bước xuống giường. Sở Hạo Diễm liền đưa tay giữ chặt cô lại.

 

“Đi đâu?”

 

“Không phải anh không muốn để ý đến em sao? Em đi xa một chút để anh khỏi phiền lòng.”

 

Mộc Tiểu Dĩnh nói lời hờn dỗi nhưng Sở Hạo Diễm lại bị những lời này của cô làm tổn thương. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.

 

“Không được!”

 

Sở Hạo Diễm nhìn cô với ánh mắt sáng quắc, trong mắt ẩn chứa cảm xúc mà cô không hiểu. Mộc Tiểu Dĩnh thấy cảm xúc trong mắt Sở Hạo Diễm, cuối cùng cũng không đành lòng nói ra những lời tổn thương nào nữa.

 

Cô thành thật nằm xuống, Sở Hạo Diễm thấy cô nghe lời nằm xuống rồi anh ôm chặt cô vào lòng, rất sợ chỉ cần anh buông tay, cô sẽ rời đi.

 

Cảm nhận được sự bất an trong lòng Sở Hạo Diễm, Mộc Tiểu Dĩnh cũng không thể nói ra những lời oán trách nào nữa. Mộc Tiểu Dĩnh an tĩnh nằm trong lòng anh, lắng nghe nhịp tim anh.

 

Ngay khi cô sắp chìm vào giấc ngủ, một giọng nói cực kỳ khẽ khàng truyền đến bên tai.

 

“Tiểu Dĩnh, dường như anh không thể rời xa em.”

 

Sở Hạo Diễm khẽ thở dài, khóe môi Mộc Tiểu Dĩnh khẽ nhếch lên. Cơn buồn ngủ ập đến, Mộc Tiểu Dĩnh cứ mỉm cười như vậy rồi đi vào mộng đẹp. Đến khi tỉnh lại lần nữa, Mộc Tiểu Dĩnh thấy Sở Hạo Diễm đang nhìn mình chằm chằm. 

“Ông xã, chào buổi sáng!”

 

Mộc Tiểu Dĩnh vui vẻ nói chào buổi sáng với Sở Hạo Diễm, Sở Hạo Diễm sờ lên trán cô, thấy sắc mặt cô vẫn tốt, cũng không có vẻ gì là mệt mỏi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Ừ, chào buổi sáng.”

 

Mộc Tiểu Dĩnh thấy ánh mắt lo lắng của Sở Hạo Diễm khi kiểm tra xem cô có vấn đề gì không. Trong lòng cô dấy lên một tia nghi hoặc, chợt nhớ đến tối qua anh đã tìm bác sĩ lấy thuốc cảm, Mộc Tiểu Dĩnh mới hiểu ra.

 

“Ông xã, anh yên tâm đi! Em không có khó chịu.”

 

Nghe Mộc Tiểu Dĩnh nói vậy, Sở Hạo Diễm gật đầu rồi xuống giường đi rửa mặt. Mộc Tiểu Dĩnh đợi anh ra ngoài rồi mình cũng đi rửa mặt, chỉ là giọng nữ ngoài cửa khiến cô vô cùng khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-thu-linh-lanh-lung/chuong-79-dai-than-ngay-tho-dang-yeu.html.]

 

“Đội trưởng Sở, tôi đến kiểm tra lại cho anh.”

 

Quan Nhược Vân cầm văn kiện trên tay, trên cổ đeo ống nghe khám bệnh bước vào. Cô ta đi đến bên cạnh Sở Hạo Diễm, vén áo anh lên xem vết thương ở eo.

 

Sở Hạo Diễm rất phản cảm khi bị người phụ nữ khác chạm vào, nhưng đây là tái khám, anh cũng không có cách nào. Quan Nhược Vân nhìn thân hình đẹp của anh, không nhịn được muốn đưa tay chạm vào.

 

Ngẩng đầu lên thấy Sở Hạo Diễm cau mày, vẻ mặt chán ghét thì Quan Nhược Vân mới rụt tay lại. Cô ta hỏi vài câu mang tính chuyên môn, sau đó ghi chép vào sổ.

 

“Ơ, đội trưởng Sở, vợ anh đâu? Sao cô ấy không ở đây?”

 

Sở Hạo Diễm không trả lời cô ta, Quan Nhược Vân lại tự nhiên như thân quen tiếp tục nói.

 

“Đội trưởng Sở và vợ anh tình cảm tốt thật! Tôi thật sự rất ngưỡng mộ. Nếu tôi cũng có một người chồng như đội trưởng Sở, tôi nhất định sẽ không nỡ rời xa anh ấy.”

 

Sở Hạo Diễm không hiểu ẩn ý của Quan Nhược Vân, nhưng Mộc Tiểu Dĩnh thì hiểu! Rửa mặt xong, Mộc Tiểu Dĩnh mở cửa phòng vệ sinh, khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa.

 

“Đúng vậy! Tôi cũng luyến tiếc rời xa chồng tôi, dù sao thì người đàn ông không trăng hoa như anh ấy thật sự rất hiếm có. Tôi cũng không cần lo lắng người khác sẽ đào góc tường nhà tôi. Bởi vì chồng tôi, tự anh ấy có thể đối phó với những người phụ nữ muốn làm tiểu tam đó. Hoàn toàn không cần tôi ra tay.”

 

Những lời này của Mộc Tiểu Dĩnh nhìn như đang khoe Sở Hạo Diễm tốt, kỳ thực là đang châm chọc Quan Nhược Vân muốn làm tiểu tam, đến đào góc tường nhà cô.

 

Quan Nhược Vân nghe vậy thì mặt đỏ bừng, cô ta cắn chặt môi dưới. Cô ta bày ra dáng vẻ bị người ta sỉ nhục khiến người khác nhìn thấy không khỏi thương xót.

 

“Cô nói câu này là có ý gì?”

 

“Đúng theo nghĩa đen đó! Bác sĩ Quan, cô sao vậy?”

 

Mộc Tiểu Dĩnh ra vẻ vô tội, Quan Nhược Vân dùng ánh mắt uất ức nhìn Sở Hạo Diễm, hy vọng anh có thể bênh vực mình.

 

Mộc Tiểu Dĩnh nhìn chằm chằm Quan Nhược Vân, cô không tin Sở Hạo Diễm sẽ bênh vực cô ta. Sở Hạo Diễm thấy Quan Nhược Vân cứ nhìn mình, có chút nghi hoặc, nghĩ ngợi rồi nói thêm.

 

“Tiểu Dĩnh nói không sai.”

 

Đối mặt với phản ứng ngốc nghếch của Sở Hạo Diễm, Quan Nhược Vân kinh ngạc. Mộc Tiểu Dĩnh thì yêu c.h.ế.t phản ứng của anh, nhào tới trước mặt Sở Hạo Diễm, ôm mặt anh hôn chụt chụt mấy cái.

 

Được vợ khen ngợi, trong lòng Sở Hạo Diễm tràn đầy thỏa mãn. Quan Nhược Vân không chịu nổi cảnh tượng tình tứ của họ, che miệng chạy ra ngoài.

 

“Chỉ được cái mẽ đó.”

 

Mộc Tiểu Dĩnh thấy bộ dạng giả tạo của Quan Nhược Vân thì khinh thường nói. Quay đầu lại, phát hiện mặt Sở Hạo Diễm kề sát mặt cô. Sở Hạo Diễm nhìn đôi môi hồng nhuận của cô liền hôn lên.

 

Đến khi cả hai người đều khó thở, Sở Hạo Diễm mới luyến tiếc buông cô ra. Hương vị của cô khiến anh ngày càng mê mẩn. Sở Hạo Diễm nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của cô.

 

Mặt Mộc Tiểu Dĩnh đỏ bừng, đưa tay đánh nhẹ vào vai Sở Hạo Diễm.

 

“Được rồi, em đi chuẩn bị nước ấm.”

 

Mộc Tiểu Dĩnh xách theo bình nước rồi rời đi, bộ dạng như chạy trốn. Sở Hạo Diễm nhìn bóng lưng Mộc Tiêu Dĩnh, lộ ra nụ cười chân thật nhất trong nhiều năm qua.

 

Chỉ tiếc là Mộc Tiểu Dĩnh không nhìn thấy. Sở Hạo Diễm ý thức được mình đang cười thì lập tức thu lại nụ cười, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, giống như nụ cười là một thứ gì đó rất xa lạ với anh.

 

Từ khi mẹ qua đời, trên mặt Sở Hạo Diễm không còn nụ cười. Anh luôn giữ một khuôn mặt, dần dà vẻ mặt lạnh lùng trở thành biểu cảm duy nhất của anh.

 

Loading...