Đôi môi mỏng nở nụ cười khẽ nhưng không có chút ấm áp nào, một mảnh lạnh lẽo, Cận Ngôn Thâm dập tắt tàn thuốc, đứng thẳng người.
"Tôi chờ, chờ các người bất cứ lúc nào đến lấy mạng này."
"Mày nghĩ, bây giờ còn ai có thể giúp được mày?" bà Cận lắc đầu, lặp lại lần nữa; "Hồi đó, tao thực sự không nên sinh ra mày."
Cận Ngôn Thâm gật đầu, tỏ vẻ đồng tình; "Tôi cũng nghĩ vậy, cho rằng tôi không nên xuất hiện trên thế giới này."
"Cho nên, mày đi c.h.ế.t đi, lần này, chính là cơ hội để mày chuộc tội bằng cái chết, nghĩ xem mày đã làm bao nhiêu chuyện ác, còn mặt mũi nào mà sống nữa!"
Câu nói trước khi rời đi của bà Cận vẫn luôn hiện hữu trong đầu Cận Ngôn Thâm, ánh mắt u ám sâu thẳm, ngay sau đó, những cảnh tượng trước đây, từng cảnh một, như một bộ phim, hiện ra trước mắt.
Danh tiếng của Cận Ngôn Thâm ở đó, thái độ của cảnh sát đối với anh cũng đủ khách sáo, cung kính.
Buổi tối cố ý đưa chăn bông, ngay cả bữa tối cũng mua từ bên ngoài rồi mới mang vào.
Dần dần, màn đêm càng lúc càng sâu, một bầu trời đen kịt bao trùm lấy mặt đất, chỉ có chút ánh trăng bạc chiếu vào qua cửa sổ.
Cận Ngôn Thâm nhắm mắt, giả vờ ngủ nhưng không ngủ.
Những chuyện trước kia, vốn tưởng rằng đã quên từ lâu nhưng không phải.
Lúc này, thậm chí anh còn nghĩ, có lẽ, bà Cận nói không sai.
Ngày hôm sau.
An An bị sốt cảm, Cảnh Kiều bận tối tăm mặt mũi, trước tiên đưa An An đến bệnh viện, mang bình truyền dịch về chung cư ven biển.
Con bé sốt hơi cao, trán nóng ran, ngay cả hơi thở từ miệng nhỏ và mũi ra cũng nóng hổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-823.html.]
Nhưng rất ngoan ngoãn, nằm trên ghế sofa, truyền dịch một cách yên lặng, không nói một lời.
Bùi Thanh Ca thấy An An bị bệnh, rất đau lòng, luôn vây quanh An An, nghe An An nói muốn nghe đàn piano, lập tức ngồi vào trước đàn piano, đàn piano, đều là một số bài hát thiếu nhi mà An An thích.
Trên điện thoại có tin tức nóng được đẩy, Cảnh Kiều vừa kẹp nhiệt kế cho An An, vừa mở ra.
Cô vốn có thói quen xem tin tức nóng.
Nhưng ai mà ngờ, vừa cúi đầu xuống, đã thấy một tin mới nhất được đẩy lên———ông cụ Cận Thị đã qua đời vào chiều hôm qua.
Cảnh Kiều chớp chớp mắt, tưởng mình nhìn nhầm, ông cụ Cận, chiều hôm qua đã qua đời?
Mang theo sự nghi hoặc và kinh ngạc, cô mở tin tức ra.
Phóng viên sẽ không nói dối, đặc biệt là tin tức lớn như vậy, đương nhiên càng không dám nói dối nhưng Cảnh Kiều cảm thấy có điều kỳ lạ.
Vì chiều hôm qua ông cụ Cận đã qua đời, với tư cách là cháu đích tôn, Cận Ngôn Thâm không ở trước linh đường, mà lại đi nước ngoài, có phải bên trong có chuyện gì mà cô không biết hay không?
Buổi chiều.
Mê Truyện Dịch
Có người bấm chuông cửa, Cảnh Kiều mở cửa, là quản gia Trương của Cận Thị, người rất tốt, cô khá tôn trọng.
"Cô Cảnh, tôi đến đón tiểu thư." Ông ta nói rõ mục đích của mình.
"Nhưng mà, An An vẫn còn hơi cảm, còn phải làm phiền quản gia Trương chăm sóc." Cảnh Kiều không ngăn cản, đưa An An về là điều đương nhiên.
"Nhất định."
Đóng thuốc cảm cho An An, Cảnh Kiều hỏi một câu: "Quản gia Trương, chiều hôm qua Cận Ngôn Thâm rời khỏi Cận Trạch lúc mấy giờ?"