Ta chỉ  thể ôm lấy hy vọng mong manh, cả ngày cầu Phật.
Chiến dịch ở Thanh Vân Châu đang gay go,    khó khăn, thời tiết dần trở lạnh, triều Kim thuộc phương Bắc, binh lính ai nấy đều  sợ giá lạnh, ngược  thời tiết càng lạnh, càng  lợi cho họ.
Quân lương và áo ấm  vận chuyển một đợt đến đó, nhưng vẫn còn xa mới đủ, tiếng bại trận vẫn cứ truyền về.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Hiện tại  thể  chỉ là cố thủ phòng tuyến Thanh Vân Châu, một khi Thanh Vân Châu vỡ, biên giới như   gì cản  nữa,  thể tiến thẳng về kinh đô.
Sáng sớm hôm nay hiếm khi  gió lạnh, mẫu  mặc một bộ áo giáp  trong sân.
"Sinh Sinh, mẫu   thể để cha con một  đơn độc chiến đấu, trận  khó đánh, mẫu   ."
"Ông ngoại con,  con, năm đó đều    ở Thanh Vân Châu, con cứ yên tâm ở nhà đợi chúng , đợi trận  ca khúc khải , cha  cùng về nhà."
Áo giáp của mẫu   ,  mặc  trông oai phong lẫm liệt vô cùng.
Người   là con chim trong lồng  nhốt ở kinh thành,  là một con đại bàng.
Ta tiễn mẫu   khỏi thành, mẫu  cầm thủ dụ của Bệ hạ và cùng Thái tử điện hạ mang theo năm ngàn tinh binh  về phía Bắc.
Ta   tường thành  cờ xí càng ngày càng xa, cho đến khi  còn thấy bóng dáng mẫu  nữa mới  xuống.
Giang Dao ở bên , vỗ nhẹ lưng .
"Không   Sinh Sinh, sẽ bình an thôi."
Xưa  chúng  cũng từng   tường thành như , tiễn biệt đường .
Triều Vĩnh và triều Kim là kẻ thù truyền kiếp. Triều Kim từng là chư hầu của triều Vĩnh,  khi mạnh lên    cắn triều Vĩnh một cái.
Chiến tranh giữa hai quốc gia  ngừng nghỉ, chúng   là mối hận  đội trời chung.
Quá nhiều   chết, quá nhiều   quen   c.h.ế.t  chiến trường vì hòa bình. Chúng  hy vọng chiến tranh chấm dứt, chúng  càng hy vọng là hòa bình vĩnh cửu.
Và hòa bình, chỉ  thể là đánh bại   triều Kim. Không còn là cúi đầu xưng thần, mà là khiến họ   quy phục.
Sau khi mẫu  mang Thái tử ,   cung gặp Trần Thanh Gia một ,   nàng phủ đầy bụi bặm, búi tóc cũng dính đầy bụi đất.
"Sinh Sinh." Nàng  thấy  vẫn  vui mừng, "Ngươi hãy đợi thêm chút nữa, đợi  chế tạo xong thuốc nổ, chúng  sẽ  hòa bình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-lap-trong-sinh/chuong-10.html.]
"Thuốc nổ là gì?" Ta  hiểu.
Trần Thanh Gia tự tin chỉ  đống đổ nát  ngoại lực phá hủy, "Vũ khí bí mật  thể lật đổ  bộ chiến trường."
Sức mạnh lớn đến ,  thể  cả mặt đất hư hại. Ta dường như  thấy cảnh chiến tranh thắng lợi, và tia hy vọng của hòa bình.
Trần Thanh Gia cùng những  thợ tài năng  việc  ngừng ngày đêm, Thanh Vân Châu hiện giờ đang trong tình thế nguy hiểm, ai cũng hy vọng Thanh Vân Châu  thể giữ vững.
Bệ hạ triệu   cung, thái dương   lấm tấm vài sợi tóc bạc.
"Sinh Sinh , gần đây trẫm luôn mơ thấy những ngày cùng phụ  con  chiến trường năm xưa,   vì  trong lòng  bồn chồn."
Ta an ủi , "Điều đó  lên rằng phụ  con nhất định sẽ thắng trận  , Bệ hạ đừng quá lo lắng, cũng hãy giữ gìn sức khỏe."
Người ho khan dữ dội hai tiếng, rõ ràng trong thư phòng đang đốt than lửa, nhưng dường như Bệ hạ  lạnh, còn quấn thêm một chiếc áo choàng lớn.
"Thân thể trẫm cường tráng lắm. Trạm Nhi giờ đây cũng   nhiệt huyết, tự  xin  theo  con  chiến trường,  nó như , trẫm mới yên tâm giao hoàng vị cho nó. Sinh Sinh , con là  trẫm  lớn lên, Tống gia vì triều Vĩnh  hy sinh quá nhiều, cha con,  con, tiểu cô cô con..."
Nhắc đến tiểu cô cô, Bệ hạ nghẹn ngào một tiếng, "Năm đó cô cô con, một   như , nàng  đợi nàng trở về, chớp mắt một cái, con xem con  lớn thế  , thật giống tiểu cô cô con."
Dường như cảm thấy  như   vẻ mất mặt, Bệ hạ  đầu sang một bên. Phúc công công dâng cho  một chén  nóng.
Khi Bệ hạ còn là Thái tử, phụ   là bạn  của . Tiểu cô cô  là tiểu bá vương trong kinh thành, một tay múa kiếm hoa  hơn ai hết,   Bệ hạ luôn quanh quẩn bên nàng.
Vốn là tình bạn thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ ngây thơ.
Khi   khỏi cung, mặt trời quá chói chang, nhất thời   thể phân biệt   đang ở . Dường như xuyên qua ánh nắng chói chang đó, ký ức xuyên  về tuổi thơ.
Ta như một hồn ma lang thang, bay lượn khắp kinh đô.
Ta  trận chiến   dễ đánh, khối ngọc vỡ của   tan thành bột  khi  cung.
Dường như   thành sứ mệnh của .
Đã gặp Bệ hạ, gặp Giang Dao,  cuối cùng gặp  Trần Thanh Gia -  luôn mang  cho  cảm giác quen thuộc.
Ta mang theo  vệ mà Tống gia để  cho   Thanh Vân Châu.
Người Tống gia chúng   bao giờ  lính đào ngũ, cho dù là  cũng    tường thành Thanh Vân Châu, cho đến khoảnh khắc cuối cùng.