“Biết nhiều, c.h.ế.t sớm.”
 
“Mấy chuyện đấu đá ngấm ngầm , cứ để cho bọn đầu óc lắm mưu nhiều kế lo liệu .”
 
Giọng nàng kéo dài:
 
“Kéo dài từng  năm, cũng đến lúc kết thúc .”
 
Ta cùng Thục phi tịnh tu mười ngày trong chùa.
 
Cuối cùng cũng nhận  thánh chỉ,  thể hồi cung.
 
Thục phi suýt :
 
“Mau truyền lời xuống, bảo nhà bếp chuẩn  tiệc mặn đầy đủ!”
 
“Người luyện võ ngày nào cũng ăn chay, bản cung suýt bỏ mạng vì thế  đây!”
 
Trên đường hồi cung, chúng   ngang qua phủ của Đại Lý Tự khanh Trương gia.
 
Tàn tích đổ nát khắp nơi.
 
Dù  nhiều ngày trôi qua, mùi m.á.u tanh vẫn chẳng thể gột rửa.
 
Thấy .
 
Trương Chiêu cũng là một quân cờ mà Nghiêm Lâu giấu  sâu.
 
Chỉ vì hôm đó  liều  cầu cứu, Nghiêm Lâu chẳng hề điều tra, chẳng hề hỏi han.
 
Thà g.i.ế.t lầm còn hơn bỏ sót.
 
Chỉ trong một đêm, cả một gia tộc đại thần  diệt môn.
 
Có thể thấy  lạnh lùng, cuồng vọng đến nhường nào.
 
Quẹo qua một con phố,   thấy Hạ phủ.
 
Cảnh tàn sát hôm đó vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí .
 
Gia tộc Hạ giá vốn nên  “diệt môn”, mà giờ đây  chẳng khác gì những gia tộc quan  khác  con phố .
 
Ta định buông rèm xe xuống thì cánh cổng lớn “kẹt” một tiếng mở .
 
“Điện hạ, bên  mời!”
 
Hạ Vĩ  tươi rạng rỡ, dắt tay Nghiêm Nhược Nhược từ  tấm bình phong bước .
 
Hạ Diên Chương   vài bước, cũng  tiễn khách quý.
 
Hôm đó   Hạ Diên Chương đẫm m.á.u, suýt nữa  đ.a.o lớn bổ xuống đầu.
 
Vậy mà giờ đây  vẫn tay chân đầy đủ, dáng vẻ khiêm tốn, đang nịnh nọt  chuyện với Nghiêm Nhược Nhược.
 
Nghiêm Nhược Nhược   thiện:
 
“Không cần tiễn nữa.”
 
“Hạ ca ca, mấy hôm nữa   đến xin chỉ giáo thơ văn,   rảnh ?”
 
Hạ Vĩ mỉm  nịnh nọt đầy đắc ý:
 
“Vì Quận chúa giải đáp thắc mắc, bất kỳ lúc nào  cũng rảnh.”
 
Nghiêm Nhược Nhược  dịu dàng gật đầu tạm biệt, nhưng ngước mắt lên thì   bắt gặp ánh  của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-thu-urih/13.html.]
 
Nàng nhướng mày, lộ rõ vẻ bất mãn và khiêu khích:
O Mai d.a.o Muoi
“Hạ ca ca, vị hôn thê của  về  kìa!”
 
“Không ngờ nàng  vẫn còn sống.”
 
“c.h.ế.t  sống , chắc các  còn nhiều chuyện để ,     phiền nữa.”
 
Dứt lời, nàng mặc kệ Hạ Vĩ níu kéo, dẫn theo tỳ nữ kiêu ngạo bỏ .
 
Hạ gia chỉ là một quân cờ nhỏ trong ván cờ lớn.
 
Chắc  đánh cờ  buồn thông báo với họ rằng:   thoát khỏi cái c.h.ế.t,  vẫn còn sống.
 
Giờ đây  Hạ gia thấy  bước xuống xe ngựa, ai nấy như gặp quỷ.
 
Ta bước lên một bước, họ  lùi một bước.
 
Ta  Hạ Diên Chương với vẻ mặt  ơn:
 
“Hạ thúc thúc,  ngờ  vẫn còn sống, thật khiến  vui mừng  bao.”
 
“Hôm đó nếu  nhờ  giúp đỡ, e rằng giờ   vùi xác .”
 
“Ơn cứu mạng  thể quên, Vọng Thư từ nay nhất định ngày ngày dâng , tận tâm phụng dưỡng .”
 
16
 
Mặt của Hạ Diên Chương trắng bệch, mồ hôi túa  lấm tấm  trán.
 
“Ngươi… ngươi  vẫn còn sống?”
 
“Hạ thúc thúc chẳng lẽ  hy vọng  c.h.ế.t ?” 
 
Ta  vẻ ngạc nhiên:
 
“Ngài chịu ơn sâu của phụ  , từng hứa sẽ xem  như con ruột. Nếu  c.h.ế.t , chẳng lẽ ngài  sợ linh hồn của phụ   đến tìm ngài đòi  công đạo ?”
 
Hạ Diên Chương hoảng hốt, lùi  hai bước.
 
Thật đúng là chẳng chịu  dọa dẫm.
 
Ta   sang Hạ Vĩ, gương mặt  cũng trắng nhợt. 
 
Ta dịu dàng nắm lấy tay áo : 
 
“Hạ ca ca,  vẫn còn sống.”
 
“Hôn ước của chúng  vẫn  thể thực hiện như bình thường,   vui ?”
 
Hạ Vĩ hất mạnh tay  : 
 
“Ai  cưới ngươi chứ!”
 
“Ngươi    thấy ? Giờ  và quận chúa  hai lòng tương duyệt.”
 
“Ta khuyên ngươi  điều thì mau chóng rời , Nghiêm Tể tướng sẽ  tha cho ngươi . Ngươi là con gái của tội thần, vốn dĩ  xứng với .”
 
“  kinh thành đều  chúng   hôn ước mà.”
 
Lúc , Hạ Diên Chương còn bỏ công tạo   phận giả cho , đến mức  thể qua mặt tra xét.