“Vọng Thư,  đây gặp mặt các vị  hữu của .”
 
Ta cúi đầu bước đến  mặt  , hành lễ chào hỏi.
 
Trên bàn còn  bài thơ bảy chữ Hạ Vĩ  .
 
Từ ngữ hoa mỹ, nhưng chỉ là lớp vỏ ngoài  đẽ, bên trong trống rỗng.
 
Gọi là  tài, chỉ đến thế thôi.
 
Nghiêm Thanh Yến nhướn mày:
 
“Chu tiểu thư  định luận qua vài câu về thơ của Hạ Vĩ ?”
 
Ta cụp mắt, hạ giọng:
 
“Ta chỉ  vài chữ,  dám bình phẩm gì.”
 
Hạ Vĩ cũng  khinh:
 
“Nàng lớn lên ở nơi quê mùa như Ký Châu, chắc chỉ  mấy chữ trong 《Nữ giới》《Nữ tắc》,  các vị chê  .”
 
Hắn khoát tay:
 
“Trà điểm tâm  đưa tới, nàng lui  .”
 
Sau khi rẽ qua hành lang,  cố tình  chậm .
 
Quả nhiên Nghiêm Thanh Yến đuổi theo.
 
Hắn lời lẽ sắc bén:
 
“Từ con riêng thành vị hôn thê, ngươi tưởng  trèo cao   ?”
 
Ta nhẫn nhịn, yếu thế:
 
“Chỉ là tìm một nơi nương tựa mà thôi.”
 
“Hạ gia   nơi nương tựa, mà là vực sâu vạn trượng.”
 
“Ngươi chỉ cần một chút sơ suất, sẽ tan xương nát thịt.”
 
Phụ  từng dạy ,   nhẫn nhịn.
 
  lùi một bước,   tiến một thước.
 
Không bằng dứt khoát cắt đứt sự tò mò và dò xét của .
 
Nghĩ đến đây,  ngẩng đầu  thẳng  mắt , nở nụ  rạng rỡ, đưa một ngón tay nhẹ nhàng móc  đai lưng của .
 
Giọng ngọt ngào:
 
“Điện hạ  quan tâm đến sự an nguy của   như , chi bằng cưới   về, che gió chắn mưa,  ?”
 
5
 
Ánh mắt Nghiêm Thanh Yến khẽ rung,  lập tức lùi về  hai bước để kéo giãn  cách với .
 
“Chu Vọng Thư,  khuyên ngươi về phòng lấy gương  soi   .”
 
“Muốn lấy Bổn quận vương  bàn đạp, đúng là  mơ giữa ban ngày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-thu-urih/4.html.]
 
Hắn   rảo bước rời , bóng lưng như thể trốn chạy.
 
Tốt lắm.
 
Hắn là  Nghiêm gia, ai    ngày nào đó nhận   ?
O Mai d.a.o Muoi
Khiến  chán ghét, tránh xa , là lựa chọn an  nhất lúc .
 
Hạ phu nhân đối xử với   tệ.
 
Ăn mặc  thiếu thứ gì, mỗi   dự yến tiệc quan , đều cho  ăn mặc tươm tất, đưa theo để giao tế.
 
Ta  dễ dàng tin  lòng  của phu thê họ, nhưng vẫn  thể tìm  lý do vì  họ  đối xử với  như thế.
 
Cho đến hôm đó, yến tiệc ở Nghiêm phủ.
 
Bà  trang điểm cho  kỹ càng hơn hẳn  khi, váy áo là hàng mới may, dùng chính loại “Lưu Vân Cẩm” đang  thịnh ở kinh thành.
 
Nha  chải tóc cho  cứ  ngớt lời khen ngợi:
 
“Nô tỳ   loại lụa Lưu Vân Cẩm  vô cùng quý giá, mấy vị tiểu thư trong phủ còn  . Phu nhân đối với tiểu thư thật .”
 
Trong lòng  cứ thấy bất an, nhiều   ăn mặc đơn giản hơn.
 
 phu nhân  :
 
“Đừng lo, những thứ  là thứ con xứng đáng  . Ngoan,  sẽ bảo vệ con.”
 
Chủ nhân bữa tiệc hôm đó, Nghiêm thị lang, là cháu họ của Nghiêm Lâu.
 
Với chức quan của Hạ Diên Chương,  đủ tư cách để xuất hiện trong bữa tiệc của Nghiêm Lâu.
 
Nghiêm Lâu đang nắm đại quyền triều đình, kết bè kéo cánh khắp nơi, họ hàng  thích đều nhờ cậy mà thăng chức vùn vụt.
 
Bề ngoài thì đạo mạo nghiêm trang,  lưng    chuyện  xa.
 
Giữa bữa tiệc, Hạ phu nhân   y phục, để   một  bên hồ sen.
 
Nhị tiểu thư Nghiêm gia, Nghiêm Linh, lúc  mỉm  bước tới gần.
 
Nàng  khen màu váy hôm nay của  tươi sáng,  mỉm  hỏi:
 
“Ngươi   hồ sen  sâu bao nhiêu ?”
 
“Không .”
 
Nàng  bật  khúc khích:
 
“Ta cũng  ,  là ngươi xuống đó giúp  đo thử?”
 
Vừa dứt lời, hai nha  phía  nàng đột ngột xông lên, đẩy mạnh  xuống hồ.
 
“Chu tiểu thư, ngươi giúp  xem hồ   thể dìm c.h.ế.t   nhé?”
 
Chân  chạm  lớp bùn, nhưng  tìm thấy điểm tựa,  càng  kéo chìm sâu.
 
Trong lúc vùng vẫy,  thoáng thấy vạt áo màu tím lam ló  từ  hành lang.
 
Là Hạ phu nhân