Bà  ngừng xin  , hứa hẹn rằng   , Nghiêm Linh sẽ   khó  nữa, từ nay về    thể yên tâm chờ ngày xuất giá.
 
Thì  tất cả đều là toan tính của Hạ phu nhân?
 
Trong lòng  sinh nghi,  vội đáp lời.
 
Hạ phu nhân  tăng thêm điều kiện:
 
“Đợi con xuất giá,  sẽ cho  đón bà lão trở về, cho con đoàn tụ.”
 
 là  đ.ấ.m  xoa.
 
Ta hít sâu một , mỉm :
 
“Phu nhân  gì thế ạ?”
 
“Giờ con là con dâu Hạ gia, vinh nhục tất nhiên cùng chung. Bá phụ  bận rộn công vụ,   vì chuyện nhỏ  mà khiến   lo nghĩ?”
 
Hạ phu nhân rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
 
Quẹo qua khúc  là tới Hạ phủ.
 
Chúng   xuống xe ngựa, bước qua cửa bên thì… 
 
“Ầm!!!” 
 
Một tiếng nổ vang trời dội lên, cả phủ rung chuyển dữ dội.
 
Khói đen cuồn cuộn bao trùm lấy  bộ phủ .
 
Cánh cửa  lưng “két” một tiếng  đóng chặt từ bên ngoài, mấy chục kẻ áo đen từ trong làn khói xông .
 
Thấy  là g.i.ế.t!
 
Nha , tiểu đồng  kịp tránh né,  c.h.é.m đứt cổ, m.á.u nóng phun cao lên trời.
 
Tất cả b.ắ.n tung tóe lên mặt  và Hạ Vĩ.
 
Hạ Vĩ kinh hoảng đến đờ ,  c.h.ế.t trân tại chỗ, hét lên thảm thiết:
 
“Có   g.i.ế.t,    g.i.ế.t…”
 
Hạ phu nhân cuống cuồng che chở con, kéo  chạy về phía hậu viện.
 
Chỉ để     nơi đó, ánh mắt đối mặt trực tiếp với một tên sát thủ!
 
Chạy!
 
Ta lập tức lao  trong làn khói dày đặc.
 
Dựa  sự quen thuộc với địa hình,  trốn  khe giữa các tảng giả sơn.
 
Bên ngoài vẫn đang tiếp tục cuộc tàn sát, tiếng thét thảm của nha , tiểu đồng  ngớt vang lên.
 
Ta cởi bỏ  bộ trâm cài, xé rách váy áo, dùng  cọ  đá giả sơn,  bẩn  màu sắc hoa lệ của y phục.
 
Rồi lấy trâm bạc đ.â.m  lòng bàn tay, bôi m.á.u lên n.g.ự.c.
 
Tiếng bước chân nặng nề đang tiến  gần.
 
Đám sát thủ đang tới.
 
Chỉ  thể đánh cược một !
 
Ta đang định ngửa mặt ngã xuống, thì… 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-thu-urih/7.html.]
 
Một bàn tay từ phía  bịt miệng  :
 
“Đừng hét, là !”
 
9
 
Là Hạ Diên Chương. 
 
Y phục của ông  dính đầy m.á.u, chắc chắn   thương.
 
“Đi theo , hậu viện  đường mật!”
O mai d.a.o Muoi
Khói dày đặc hòa lẫn mùi m.á.u tanh khiến   rùng . 
 
Tên thủ lĩnh áo đen quát lớn, tiếng vang vọng khắp phủ:
 
“Hạ đại nhân, chỉ cần ông ngoan ngoãn giao  ,  cam đoan sẽ tha cho  bộ  nhà ông một mạng.”
 
“Đừng để   mời rượu  uống   uống rượu phạt.”
 
Tiếng Hạ phu nhân vang lên đầy hoảng sợ: 
 
“Diên Chương, Diên Chương, cứu ...”
 
Hạ Diên Chương siết tay  thêm một chút, nhưng bước chân vẫn  ngừng: 
 
“Mau theo sát!”
 
Chúng  vòng   vườn, đến cây cầu nhỏ bên hồ sen. 
 
Ông  xoay một viên đá  giả sơn, liền để lộ  một cửa động tối om.
 
Ông giục : “Mau !”
 
“Vọng Thư, Hạ thúc sợ rằng  thể bảo vệ con thêm  nữa.”
 
“Con hãy nghĩ kỹ xem lúc sinh thời, phụ  con từng tin tưởng ai, đến tìm họ để mưu cầu một đường sống.”
 
Ta níu lấy tay ông: 
 
“Hạ thúc,    cùng con ?”
 
Ông nở một nụ  bi thương: 
 
“Thê nhi của  còn ở đây,   thể .”
 
Nước mắt ông rơi lã chã: 
 
“Lăng ,  rốt cuộc phụ lòng ủy thác của  !”
 
Cánh cửa đá khép  từ từ, ngay khoảnh khắc cuối cùng, một sát thủ áo đen lao đến. 
 
Hạ Diên Chương dùng   chắn ngay cửa động.
 
Lưỡi đ.a.o của tên sát thủ giơ cao, bổ thẳng xuống cổ ông.
 
Chạy!
 
Chạy hết sức!
 
Nghĩ!
 
Nghĩ thật kỹ.