Từ nhỏ, Trưởng công chúa  mang tật ở chân, quanh năm sống khép kín,  màng thế sự. 
 
Ít nhất,  khi nàng  tay tiêu diệt tân đế, tất cả   đều cho là như . 
 
Trong khi  khác nghĩ rằng nàng  cam chịu  phận, thì nàng vẫn âm thầm bày mưu tính kế, thu thập danh y khắp thiên hạ, chỉ để chữa lành đôi chân của . 
 
Và trong một  tình cờ, thuộc hạ của nàng  tìm đến Tiểu Y tiên, lúc  chỉ  mới  chút danh tiếng. 
 
Ta đưa Tiểu Y tiên  phố, dựng một quầy thuốc, chữa bệnh miễn phí cho dân. 
 
Những kẻ ăn mày trong miếu hoang—gia đình năm xưa của Tiểu Y tiên—cũng giúp  lo liệu  việc. 
 
Họ lang bạt khắp nơi,  rõ chỗ nào đông , cũng  nơi nào   cần cứu chữa. 
 
Họ  khắp các ngõ ngách, rêu rao về thần y, rằng bất kể bệnh tật khó chữa thế nào, cũng đều  thể tìm  phương thuốc ở đây. 
 
Người đến xếp hàng mỗi ngày một đông, danh tiếng của Tiểu Y tiên và  cũng ngày càng vang xa. 
 
Rốt cuộc, điều  cũng kinh động đến Trưởng công chúa,  vẫn  ngừng tìm kiếm lương y khắp nơi. 
 
Trong một quán . 
 
Nàng mặc thường phục, nhưng dù giản dị thế nào, vẫn  thể che giấu khí chất cao quý trời sinh. 
 
Hương  quẩn quanh, nàng khẽ cúi mắt  , chậm rãi mở lời: 
 
“Bản cung  mượn  của ngươi một thời gian. Phần thưởng, sẽ   đưa đến Cảnh phủ.” 
 
Ta quỳ xuống hành lễ: 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Đa tạ điện hạ.” 
 
Khi  dậy,  cố ý lảo đảo, suýt ngã  lòng nàng. 
 
Trưởng công chúa vươn tay đỡ , còn  thì nhân cơ hội, len lén nhét mảnh giấy giấu trong tay áo  tay nàng. 
 
Sau đó,  ngước lên, nở một nụ  đầy thâm ý: 
 
“Nguyện vì điện hạ, tan xương nát thịt.” 
 
Trưởng công chúa nheo mắt, ánh  dò xét: 
 
“Lời  quá nặng .” 
 
Con đường đoạt đế vị của Trưởng công chúa  bao giờ bằng phẳng. 
 
Kiếp , nàng và Nhị hoàng tử âm thầm tranh đấu, thế lực ngang , nhưng   ngờ rằng kẻ  cận bên  bao năm qua, thực chất  là mật thám do Nhị hoàng tử cài . 
 
Bởi , trận chiến năm đó, nàng tổn thất thảm trọng. 
 
  ,   nhắc nhở, nàng nhất định sẽ  theo dấu vết mà tra  chân tướng kẻ phản bội. 
 
Thưởng vật từ Trưởng công chúa  ngừng đổ  Cảnh phủ như nước. 
 
Thế nhưng, phụ mẫu  chẳng những  vui mừng, mà còn lộ  vẻ mặt khó xử kỳ lạ. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-thu/6.html.]
Phụ   gượng  hai tiếng, miễn cưỡng khen: 
 
“Vọng Thư quả  hổ danh là nữ nhi của Cảnh gia,   tay   Trưởng công chúa ưu ái.” 
 
Mẫu  thì chỉ lặng lẽ  bên, nét mặt trầm tư. 
 
Tối đến, bà mang theo một đĩa bánh đào—món  thích nhất—tìm đến phòng .
 
Thì  mẫu  vẫn luôn nhớ  thích ăn bánh đào nhất. 
 
Ta  thẳng  vấn đề: 
 
“Mẫu ,  tìm đại phu khám cho tỷ tỷ ?” 
 
Nụ  của bà thoáng cứng đờ,  đó chậm rãi gật đầu: 
 
“Đã khám , đúng là mang thai  hai tháng.” 
 
“Vậy phụ  và mẫu  tính ?” 
 
Mẫu  thở dài bất đắc dĩ: 
 
“Luyến Nhi sống c.h.ế.t  chịu bỏ đứa trẻ . Phụ  con… Haiz, thôi  nhắc nữa.” 
 
Ta vẫn luôn cho  theo dõi bọn họ. 
 
Vì thương con gái, phụ   đành gạt bỏ thể diện, đích  tìm gặp Cố Cung Cẩm, nhắc đến chuyện hôn sự. 
 
 đối mặt với sự cầu xin của ông, Cố Cung Cẩm  chỉ nhún vai hờ hững,  chút để tâm. 
 
Dù phụ    hạ ,  còn thái độ nghiêm khắc như , Cố Cung Cẩm vẫn chỉ thốt  hai chữ: 
 
“Không cưới.” 
 
Phụ  nổi giận, mắng  là đồ vong ân bội nghĩa, nếu   Cảnh Luyến Nhi nâng đỡ,    thể   chỗ  ngày hôm nay? 
 
 ngay lúc ông định  tay, Cố Cung Cẩm   chỗ dựa vững chắc hơn Cảnh phủ—  bám   Nhị hoàng tử. 
 
Có Nhị hoàng tử  chỗ dựa, phụ   đành  nuốt giận mà trở về. 
 
Chuyện tai tiếng giữa Cảnh Luyến Nhi và Cố Cung Cẩm  lan khắp kinh thành. 
 
Ai cưới nàng , kẻ đó chính là trò  lớn nhất của chốn kinh kỳ. 
 
Thế nhưng bụng nàng  ngày một lớn, đến lúc vẫn    “thu dọn tàn cuộc.” 
 
Và thế là, ánh mắt của bọn họ  rơi xuống Lục Minh Hựu,  vẫn còn hôn ước với . 
 
Phụ mẫu      Lục Minh Hựu si mê Cảnh Luyến Nhi, chỉ là… 
 
Đêm tuyết năm đó, khi  cởi áo choàng khoác lên  , thực chất là do  đến gặp Cảnh Luyến Nhi. 
 
Bọn họ chỉ  nỡ— nỡ để Cảnh Luyến Nhi gả  một gia tộc kém hơn Cảnh phủ một bậc như Lục gia. 
 
Vậy nên, hôn sự vốn thuộc về nàng , cuối cùng  rơi xuống đầu . 
 
Bây giờ, họ   lấy  hôn sự .