10.
Tối hôm đó, Ninh Tuy Chi đến tẩm cung của .
Trông tâm trạng  rõ ràng  tệ, hiếm khi tỏa  bầu  khí áp lực nặng nề ngay  mặt .
Đường Lê thấy ,  tinh ý để  một bình rượu Thanh Lộ đặc sản của Ninh quốc,  lặng lẽ lui .
Ta dìu Ninh Tuy Chi  xuống, nhẹ nhàng bóp vai cho :
“Nghe … Bệ hạ   nhận mỹ nhân Tây Vực  ?”
Chàng như  bất ngờ  sự thẳng tchàng của , thở dài:
“Nàng chẳng ghen tuông chút nào.”
“Bệ hạ  từ chối , thần  còn ghen tuông gì nữa?” Ta .
Rõ ràng tâm trạng Ninh Tuy Chi cũng vì  mà khá hơn:
“Đã  bao nhiêu  , khi chỉ   và nàng thì đừng dùng cách xưng hô khách sáo như  nữa.”
Ta rót rượu, đưa :
“Rượu  giúp dễ ngủ, A Tuy, đêm nay ngủ sớm một chút nhé.”
Chỉ cần  gọi  là “A Tuy”,  liền vui vẻ  mặt.
Sau vài chén rượu, Ninh Tuy Chi đưa tay, khớp xương rõ ràng, đặt lên bụng :
“Chắc là hơn ba tháng  nhỉ?   A Yên của  chẳng tăng  chút thịt nào ?”
Tửu lượng của  cao, điều   hiếm thấy trong gia đình đế vương.
Đêm ,   chếnh choáng thật, nhưng vẫn tỉnh tỉnh mê mê mà ôm  về giường.
“A Yên…”
Giọng  khàn khàn, mềm mại như rượu ngâm, khiến  nhức đầu.
“Hơn ba tháng , chắc là…   nhỉ…”
Sáng hôm ,  đau lưng đến mức  dậy nổi.
Ninh Tuy Chi   triều, Đường Lê  cung giúp  rửa mặt chải đầu.
Nhìn nét mặt nhịn  của nàng,   nhịn  gõ đầu nàng một cái.
Bỗng  nhớ  chuyện gì:
“Đường Lê,  bằng tuổi  đúng ?”
“Dạ… .”
“Nếu   trong lòng, nhớ   với . Không cần giấu giếm.”
Ta chỉ thuận miệng nhắc  thôi,  ngờ Đường Lê giật nảy , tay run đánh đổ cả chậu nước,  quỳ rạp  đất:
“Nô tỳ  cố tình giấu diếm , nương nương đừng giận, nô tỳ  sai …”
Ta giật , vội đỡ nàng dậy,  tức  buồn :
“Muội  gì mà như phạm tội thế? Ta chỉ thuận miệng  thôi,  ngờ  ‘gài’   thật?”
“A… nô tỳ…”
“Ngốc ? Bao nhiêu năm nay,  từng giận  chuyện gì ?”
Ta gọi cung nữ ngoài cửa  dọn nước,  đóng cửa :
“Nói  xem, quen  ở ? Là  trong cung  ngoài cung?”
Đường Lê lí nhí   cái tên.
Ta  xong, thấy thú vị thật,  là cận vệ của Ninh Tuy Chi,  dẫn đầu vụ bắt thích khách hôm .
Đường Lê , ôm lấy chân :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen-ueqr/10.html.]
“Nương nương, xin  giữ bí mật giúp nô tỳ. Nô tỳ   xưa nay luôn thương nô tỳ,  gả cho  yên , nhưng nô tỳ sẽ    hết, cho đến khi hoàng tử trong bụng  chào đời!”
Ta  khổ:
“Được , mau  lên , đừng  nữa, nhức đầu quá.”
Lúc ,  giọng nam chen , cửa  đẩy :
“Ai ở trong  ầm ĩ ? Trẫm  thấy từ xa .”
Đường Lê lè lưỡi,   hiệu cho nàng lui xuống.
Ninh Tuy Chi   như  hỏi,  khẽ lắc đầu:
“Là chuyện riêng giữa  và Đường Lê. Không thể kể A Tuy   ,   ?”
Ta  gọi “A Tuy”, tâm trạng  lập tức sáng bừng.
Chàng đưa  một bức thư, phất nhẹ:
“Tề vương gửi thư tới. A Yên,  đây.”
Bàn  của  vẫn bày giấy mực.
Tối qua vốn định  thư, nào ngờ  bất ngờ đến phá hỏng kế hoạch, giờ giấy tuyên vẫn còn trắng tinh.
Ninh Tuy Chi  thẳng đến bàn, tay áo xắn lên, bắt đầu mài mực.
Hương mực, mùi giấy, thoang thoảng quẩn quanh trong tẩm cung.
“A Yên,  chữ cho  xem,  ?”
Ta chấm mực,  xuống hai bài thơ  yêu thích:
Xúc xắc ngọc cất đậu tương tư, tương tư thấu xương   chăng?
Sau đó    một bài khác nữa.
Trong lúc , Ninh Tuy Chi   một lời, lặng lẽ  bên, chăm chú như thể đang ngắm  cả cuộc đời.
Mười năm sinh tử đôi bờ cách biệt, chẳng nghĩ ngợi mà vẫn khó quên.
Mộ cỏ nghìn dặm,  nơi kể nỗi thê lương.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Dẫu  gặp  chắc cũng chẳng nhận , chỉ trong mộng đêm về chợt thấy quê hương.
Ta cầm bút   đoạn thơ  bằng tiểu khải, đúng dáng vẻ mà kiếp  Ôn Tử Diệp từng dạy .
Vì , khi đặt cạnh nét bút tú lệ, xuất sắc của Ninh Tuy Chi, cũng  hề  lu mờ.
Câu thơ , cũng chính là câu mà năm xưa khi học chữ cùng Ôn Tử Diệp,   từng  cho  xem.
Ninh Tuy Chi  chằm chằm dòng chữ  ,  lâu.
Mãi đến khi mím chặt môi, mấp máy khẽ hỏi:
“Tiểu khải của Hoàng hậu thật … Là Tề vương dạy ?”
Ta gật đầu:
“Vâng.”
Ninh Tuy Chi cầm lấy bút của , cũng  một câu thơ.
Tay   .
Khi cầm bút, những đường gân xanh ẩn hiện  lớp da mỏng, xương tay và các mạch m.á.u rõ ràng, rành rẽ.
    tiểu khải, mà  dùng thể chữ Sấu Kim Thể, loại chữ phụ hoàng  từng dạy, nét chữ sắc bén nhưng  thu  trong vẻ mềm mại, như  kiếm khí ẩn  nước.
Chàng :
“Chỉ mong lòng  như lòng , ắt chẳng phụ ý tương tư.”
Ngoài rèm, lúc  tiếng mưa rơi rả rích, gió thổi hương mưa lạnh luồn  khắp căn phòng, mang theo một mùi vị lành lạnh,  hoài niệm  tịch mịch.