11.
Hôm nay Ninh Tuy Ly đến chỗ .
Nói chuyện với nàng,  mới  thì  món bánh nho xanh nướng giòn mà mỗi tuần  ăn, là do Ninh Tuy Chi đặc biệt sai   riêng cho , ngay cả Công chúa An Định đến giờ vẫn  từng  ăn.
Điều đó khiến  vô cùng áy náy, mặt đỏ bừng, liền vội vàng sai Đường Lê xuống bếp nhỏ mang hai phần lên.
Ninh Tuy Ly là   nhiều, hôm nay rõ ràng đến để trò chuyện chuyện riêng tư với .
Nàng là một  tỷ tỷ , chuyện trò lúc nào cũng xoay quanh đứa bé trong bụng  và Ninh Tuy Chi.
“Đệ  của , từ nhỏ  thích  móc  khác, nhưng đúng là tính tình vững vàng, đáng tin. Ở bên ,   thể yên tâm.”
Ta nghĩ một lát:
“Hình như  chẳng bao giờ móc  cả.”
“Có thể là vì  thương  đấy.” Ninh Tuy Ly mỉm . “Qua thêm thời gian nữa,  sẽ thấy thật  mồm miệng   .”
“Còn nữa, chuyện hậu cung  ,   đe dọa  ,  cho nạp phi, nếu   thu  hết binh quyền!”
Ta bật :
“Thật , chuyện phong phi lập hậu, đông con nhiều cháu là trách nhiệm nên  của Hoàng đế, …”
“Nên vì hoàng hậu mà giữ  như ngọc!” Ninh Tuy Ly lập tức tiếp lời,  cho   chút dị nghị nào.
“….”
“Không   khoe khoang ,   của  thật sự là  thông minh hiếm .”
Nói đến đây, nàng dường như đang hồi tưởng quá khứ:
“Tiên đế Ninh quốc vốn    nhân hậu,  giỏi trị quốc  tề gia,   tham quyền. Ông    phụ hoàng của  và Tuy Chi, mà là thúc thúc. Sau khi Tuy Chi trở về  lâu thì tiên đế băng hà, Tuy Chi cũng lên ngôi  gấp rút.”
“Không ai ngờ ,  lập tức ban bố cải cách, triệt hạ lão thần, chỉnh đốn quân đội,  quyết định diệt Sở quốc, vốn từ  đến nay chẳng hề gây chuyện với Ninh quốc! Đến bây giờ nhớ   vẫn còn rợn ,   hiểu   nghĩ gì… mà hỏi thì  cũng  .”
Ta   chăm chú, ngoài những việc khác , Ninh Tuy Chi đúng là bậc kỳ tài trị quốc,  thể chê   .
…  hiểu ,  lén nghĩ trong lòng, hôm nay  Ninh Tuy Ly  vẻ tròn trịa hơn mấy   một chút… Dù  hẳn là béo…
Đang ăn vui vẻ, Ninh Tuy Ly ngẩng đầu thấy   , khựng  một chút,  hiểu :
“Muội cảm thấy… tỷ trông  vẻ khác   đúng ?”
Ta thầm cảm thán, nàng đúng là giỏi ăn , ngay cả chuyện “mập lên” cũng   duyên dáng như ,  nên học hỏi.
Không đợi  đáp, Ninh Tuy Ly  tự  tiếp:
“ , tuần  tỷ một   nước láng giềng du sơn ngoạn thủy, sắc mặt  hồi phục thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen-ueqr/11.html.]
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ta sững :
“Gì… gì cơ?”
Lần  tới lượt Ninh Tuy Ly ngớ :
“Gì là gì cơ? Tỷ một  xuất cung  ngoài, nếu  che giấu  phận, đương nhiên   đổi chút dung mạo chứ.”
Ta cứng đờ tại chỗ.
“Lẽ nào…      với  ? Hoàng tộc Ninh quốc bọn  ai cũng  chút thuật dịch dung đó. Có lẽ  thấy  quan trọng, vì đây là chuyện  thường tình mà.”
Ninh Tuy Ly cau mày:
“ mà… cái chuyện hoàng thất Ninh quốc  bí thuật, dân gian đồn cũng  ít,  gả cho Ninh Tuy Chi lâu thế ,  từng tò mò  hỏi han về bí thuật  ?”
Đầu  như một mớ hỗn độn.
“Hoàng tử Ninh quốc, đến năm mười tám tuổi đều  xuất cung rèn luyện, trong đó sẽ  trải qua  ít khổ cực, thậm chí  truy sát, là chuyện thường. Nên…   ai cũng  thể sống sót trở về. Hằng tháng, chúng  sẽ dùng bồ câu đưa thư để báo tin bình an.”
“Những điều đó…  cũng  từng kể   ?”
Ta   đáp  cho , chỉ miễn cưỡng  sang chuyện khác:
“An Định công chúa, tay áo … dính bánh .”
“Thế ?” Ninh Tuy Ly giơ tay lên xem, cổ tay nàng lộ  một chiếc vòng ngọc.
Ta dám chắc, đó là khung cảnh khiến  lạnh buốt từ đỉnh đầu đến gót chân.
Bởi vì chiếc vòng  tay nàng, giống y hệt chiếc  đang đeo.
“Cái … là gì?” Ta gần như  kiềm  giọng , hỏi mà run rẩy.
Ninh Tuy Ly cũng giật :
“Cái  hả?” nàng chỉ  cổ tay “Là vật của mẫu hậu  và Tuy Chi để   mà. Trước  sợ  ngoài  vỡ nên  dám đeo, hôm qua mới lấy  đeo .”
“Tỷ và Tuy Chi mỗi  một cái… Mà cái của Tuy Chi,   đang ở trong tay  đấy ?”
Toàn   như  dội một chậu nước đá, lạnh buốt đến tận xương.
“Rầm!” cửa phòng đột ngột  đẩy , Ninh Tuy Chi lao ,  ướt đẫm gió mưa, còn  thì mắt  hoe đỏ.
Chàng thở hổn hển, mắt cũng đỏ hoe, giọng khàn khàn :
“A tỷ, tỷ về  . Ngoài   kiệu  ngựa, chọn cái nào tùy ý, về cung nghỉ ngơi .”
Câu đó rõ ràng là  với Ninh Tuy Ly, nhưng ánh mắt  dán chặt  :
“Ta và hoàng hậu,  chuyện  quan trọng cần .”