“Vậy   .” Ninh Tuy Ly dường như cũng nhận   chuyện lớn,  tiện hỏi nhiều.
Trước khi  còn nhẹ nhàng xoa đầu  như an ủi:
“Có chuyện gì cứ  rõ ràng, phu thê với ,  gì mà  thể ,  ?”
Ta gật đầu.
Trong phòng chỉ còn   và Ninh Tuy Chi.
Nhìn  như , trong lòng  rối loạn  thôi:  mong chờ,  căng thẳng, còn  cả… sợ hãi.
Ninh Tuy Chi đột nhiên sải bước  gần, nắm cằm ,  cho  kịp phản ứng, liền cúi đầu hôn xuống.
Ta   giữ chặt  thể động đậy, cằm  bóp đau,    nhúc nhích nổi.
Nụ hôn của  mạnh bạo, dữ dội,  chút dịu dàng. Ta mấy  suýt nghẹt thở, cuối cùng  ép đến mức cắn rách môi lưỡi , vị tanh của m.á.u tràn lan,  mới chịu dừng .
Ta ngước   mắt , đôi mắt của Ninh Tuy Chi  đỏ hoe.
Chàng  xuống  mặt , từ từ quỳ xuống.
Đôi tay  đẽ , lúc  đang khẽ run rẩy nơi đầu ngón tay.
“A Yên… nàng luôn nhận  , đúng ? Nàng vẫn nhớ ,  ?”
Nghe câu ,  như sét đánh ngang tai, đầu óc rối bời:
“Ý  là gì? Ninh Tuy Chi, lời đó là  ý gì?”
Về   trở nên hoảng loạn, cầm ấm  đập mạnh xuống đất:
“Chàng  ! Nói rõ ! Chàng là ai?! Ta sợ  đấy!!”
Ninh Tuy Chi ôm lấy :
“A Yên, Yên Yên, bảo bối… đừng như . Nàng bình tĩnh, bình tĩnh … Nếu nàng giận, cứ đánh  cũng , đừng để bản  chịu khổ, đừng quên chúng  còn  con…”
“,  cũng  là còn  con!” Ta gào lên, mắt đỏ hoe “Chàng cũng  …  mất  một đứa con nữa, đúng ?”
“!” Ninh Tuy Chi ôm chặt lấy ,   đánh,  đá thế nào,  cũng  buông.
“Vậy nên… chúng  hãy bình tĩnh  ? Có gì  ,  đều kể hết,  giấu giếm nàng điều gì. A Yên… bình tĩnh  ,  cầu xin nàng,  ?”
Ta nức nở hồi lâu, cũng chẳng còn sức, cuối cùng mới dần nín  trong lòng .
Ninh Tuy Chi cứ nhẹ nhàng vỗ lưng ,   động tác  khiến  an lòng.
Ta dụi mặt  khuỷu tay , Ninh Tuy Chi giữ nguyên tư thế đó, nhẹ nhàng :
“A Yên…  vốn nghĩ rằng, bí mật  sẽ mang theo xuống mồ. Khó khăn lắm mới   một cơ hội sống ,  chẳng  truy cứu nhân quả gì cả, chỉ mong kiếp  giữ lấy nàng, để nàng  còn chịu tổn thương nào nữa. Tất cả những điều kiếp    thể trao cho nàng, kiếp …   cho hết.”
Chàng cúi đầu, khẽ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen-ueqr/12.html.]
“Không ngờ, nàng cũng  ký ức kiếp .”
“Chàng phát hiện khi nào?” Ta  trấn định , chống   dậy,  tách  khỏi .
Ninh Tuy Chi quỳ một gối  mặt , nhẹ vuốt mu bàn tay .
Lòng bàn tay   ấm.
“Lúc còn ở Tề quốc, khi  nhắc tới sông Vong Xuyên, nàng đáp khác hẳn kiếp , lúc đó   thấy kỳ lạ.   đó   tìm  bằng chứng rõ ràng.”
“Mãi đến mấy hôm , nàng  cho  bài thơ, chính là câu thơ mà kiếp   từng dạy nàng.”
“Mà kiếp , khi  hóa tên thành Ôn Tử Diệp gặp  nàng,  từng dạy nàng  chữ. Nếu nàng học chữ, hẳn là học thể chữ Sấu Kim Thể từ Tề vương mới đúng, nhưng nàng   tiểu khải.”
“Chuyện  đủ để chứng minh: nàng cũng  ký ức kiếp .”
“Vì  kiếp     cho  …  chính là Ôn Tử Diệp?”
Ninh Tuy Chi thở dài:
“Kiếp   đăng cơ khi tiên hoàng vẫn còn sống, chỉ là  thể suy yếu nên giao ngôi vị  cho . Khi    giám sát khắp nơi,  thể bộc lộ yêu ghét với bất kỳ ai, nếu  sẽ  nắm thóp.”
“A tỷ chắc cũng  kể cho nàng , tiên hoàng vốn   là phụ hoàng ruột của  và tỷ . Kẻ đó là thúc thúc, chính là  thiết kế hãm hại, g/i/ế/t c/h/ế/t phụ hoàng của  và tỷ .”
“A tỷ  đơn thuần, tuy  cầm quân đánh trận nhưng tâm tư  sâu,  bao giờ nghi ngờ tiên hoàng.”
“Vậy nên kiếp ,  sớm chuẩn  chu … tự tay báo thù cho phụ hoàng và tỷ .”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Chính tay   g/i/ế/t . Ta  nợ  điều gì cả. Nợ gì,  cũng   trả.”
Ta bỗng siết chặt lấy tay , bật :
“Vậy còn quốc gia của  thì ? Ninh Tuy Chi, vì    tiêu diệt nước ? Chàng   , …   hận  đến c/h/ế/t! Ngày đêm đều hận!”
“A Yên,    .” Ninh Tuy Chi lắc đầu “Khi  đến Tề quốc, thành trì  thất thủ. Là gian tế Sở quốc lợi dụng danh nghĩa giao hảo,  trộn  nội bộ, khiến Tề quốc sụp đổ.”
“Nên kiếp , chuyện đầu tiên   là diệt Sở quốc.”
“A Yên… quốc gia của nàng sẽ bình an vô sự, tất cả… sẽ  thôi. Tin   ?”
Ta  rơi lệ:
“Ôn… Ninh Tuy Chi, lời   là thật ?”
Chàng gật đầu:
“A Yên, nếu nàng yêu Ninh Tuy Chi, thì  mãi là Ninh Tuy Chi. Nếu nàng yêu Ôn Tử Diệp, thì  cũng  thể là Ôn Tử Diệp. Tùy nàng chọn, do nàng định đoạt.”
“Kiếp   giành  giang sơn rộng lớn … nhưng nếu   nàng, thì chỉ còn núi khô nước cạn, để   trơ trọi giữa thế gian, còn  thể cùng ai ngắm  đây?”
Dưới thung lũng gió lùa về nhẹ nhàng, rừng cây chống đỡ lấy bầu trời.
Đã từng  quên  giữa trần thế, nhưng khi đường cùng ngõ tận, vẫn  âm thầm gặp .
Suy cho cùng, đó là một nỗi thầm thương  thể buông.