5.
Đêm   ngủ  yên.
Luôn cảm thấy  gì đó  đúng.
Kiếp ,  và Ôn Tử Diệp bên  vài tháng mới đính ước.
Còn bây giờ, tại    sớm tặng  chiếc vòng gia truyền như ?
Ta  thể chắc chắn  đó là Ôn Tử Diệp thật.
Dáng vẻ, tính cách, cách  chuyện… tất cả đều  khác gì so với ký ức kiếp .
Điều duy nhất  đúng là thời gian.
Trùng hợp , phụ hoàng tổ chức yến tiệc trong cung, nên sáng sớm hôm    hồi cung.
Mãi đến nửa tháng ,  mới    Bình Dương.
Ta   với phụ hoàng, rằng trong lòng     thương.
Ôn Tử Diệp xuất   rõ ràng, phụ hoàng ban đầu nổi giận, nhưng cuối cùng cũng  lay chuyển  .
Người chỉ bảo  đưa Ôn Tử Diệp  cung, để  gặp mặt một  cho rõ.
Trên đường về phủ sáng nay, Đường Lê kể với  rằng đêm qua ám vệ trong phủ b.ắ.n hạ một con bồ câu đưa tin.
   tìm thấy xác chim, chẳng rõ  mang theo loại tin tức gì.
Ta  mấy bận tâm, ở Tề quốc, bồ câu đưa tin bay đầy trời.
Phủ công chúa vốn luôn cảnh giác, chuyện b.ắ.n nhầm chim của bách tính cũng  hiếm, chỉ cần bay qua đỉnh phủ, đều  khả năng  hạ.
Ta bước qua bậc cửa phủ với tâm trạng đầy hân hoan, đến mức  cần ai đỡ:
“Ôn Tử Diệp! Ôn Tử Diệp!”
Ta đẩy cửa phòng, bên trong trống rỗng.
Chẳng còn gì cả.
Gió nhẹ lướt qua, lay động màn châu treo ở cửa sổ.
Chỉ trong khoảnh khắc,  gần như ảo giác rằng  sẽ bất ngờ xuất hiện phía  , bĩu môi trêu chọc:
“Gọi cái gì mà gọi? Ta  ở đây chắc?”
…  .
Lại một  nữa.
Dù    nghĩ đến, nhưng sự thật vẫn rõ ràng: Thời gian  lệch .
Ôn Tử Diệp… một  nữa  biến mất,  thời điểm  rời bỏ  ở kiếp .
Đường Lê , đêm   vẫn còn trong phủ,  mà chẳng  từ lúc nào, một  sống sờ sờ  âm thầm rời .
Ta rời Bình Dương, trở  hoàng cung, sống những ngày mơ hồ vô định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen-ueqr/5.html.]
Ta mãi ghi nhớ ngày hôm đó, phụ hoàng gọi   điện, hỏi:
“Yên nhi, con vẫn còn nhớ đến  tên Ôn Tử Diệp  ?”
Ta quỳ xuống, đáp khẽ:
“Hồi bẩm phụ hoàng… xin thứ cho nhi thần bất hiếu.”
Phụ hoàng chỉ thở dài một ,  dài:
“Con  .”
Gần đây,  liên tục mơ thấy cùng một giấc mơ.
Có khi trong mơ là Ninh Tuy Chi phi ngựa điên cuồng, gào  gọi tên  như thể  mất  lý trí.
Có khi  là Ôn Tử Diệp một  bạch y, đầu đội đấu lạp, nụ  vẫn dịu dàng như ngọc.
  nào cũng thế,  cuối cùng xuất hiện luôn là… phương trượng Tầm Nhân.
Ông  tràng hạt trong tay, từng câu từng chữ:
“Tình kiếp định mệnh,  thể trốn.
Nhân duyên tương tư,  thể .”
Thêm nửa tháng nữa trôi qua, cuối cùng  cũng hiểu  vì  ngày  phụ hoàng  thở dài như .
Sáng nay, Đường Lê đến  với : Công chúa An Định của Ninh quốc sắp đến Đại Tề.
Ta  bất động  lâu  giường.
Tên của công chúa An Định   êm tai - Ninh Tuy Ly.
Nàng là tỷ tỷ ruột của Ninh Tuy Chi, trưởng công chúa Ninh quốc.
Danh tiếng nàng vang dội khắp tứ phương,   vì dung mạo, càng  vì  phận cao quý, mà bởi vì nàng là nữ tướng từng xông pha nơi sa trường.
Nàng  phong hiệu “An Định” vì nàng từng lập công bình loạn.
Kiếp , khi  còn ở Ninh quốc,  và nàng  quan hệ khá .
Thật lòng mà ,   quý Ninh Tuy Ly, nàng thẳng thắn, hào sảng, mang khí phách hiếm thấy nơi hậu cung.
 bây giờ nàng tới Đại Tề .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Là vì hôn sự.
Lại thêm một  nữa, thời gian tới cầu hôn của Ninh quốc đến sớm hơn trong ký ức của .
Ta  quen .
Không còn  truy xét nữa.
Bởi vì… nghĩ cũng vô ích.
Trong đầu   hiện lên lời phương trượng Tầm Nhân từng  trong giấc mơ…
Vậy thì kiếp ,  còn tránh  ?