7.
Đêm hôm đó,  cuối cùng cũng  gặp  Ninh Tuy Chi.
Khi , Đường Lê đang chờ ngoài cửa. Ta  tắm xong, đang   giường suy nghĩ chuyện cũ, bất giác   lúc nào  .
Rèm châu nơi cửa khẽ vang lên âm thanh trong trẻo,   đang nhẹ bước tiến .
Bước chân  khẽ, nhưng giọng  mang theo tiếng    hề dễ  bỏ qua:
“Ta còn  đến, mà hoàng hậu của   sắp ngủ  ?”
Ta giật  tỉnh dậy, ngẩng đầu  về phía  .
Có lẽ  đời  trừ  , tình lang trong mơ đều  như thế .
Diện mạo của Ninh Tuy Chi  dịu dàng như Ôn Tử Diệp, mà trong nét mày  lộ rõ phong thái  tuấn, mạnh mẽ.
Chàng mặc một  cẩm bào đen thêu chỉ vàng, dáng  cao lớn thẳng tắp,   mặt  giống hệt như trong ký ức, cao hơn   nhiều.
Ngón tay thon dài, đeo một chiếc nhẫn ngọc xanh biếc.
Ta hé môi, nhưng  thể phát  tiếng.
Ninh Tuy Chi xoa đầu :
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Nếu buồn ngủ, thì cứ ngủ  .”
“?”
Ta  ,  bối rối. Thật    còn buồn ngủ, mà bụng   lúc… kêu lên một tiếng rõ ràng.
Ta: “…”
Ninh Tuy Chi  bật .
Nụ  của  thật   ,    giống như lời đồn về vị đế vương sát phạt tàn nhẫn khiến   e sợ.
Ngược ,    sáng sủa, chẳng hề  ý trêu chọc:
“Ta quên  ,  bàn  bánh giòn nho xanh mà hoàng hậu thích. Có  ăn ?”
Ta  hiểu   gật đầu như theo bản năng.
Ninh quốc cũng  bánh giòn nho xanh ?
Kiếp , từ  khi gả đến đây,   từng ăn  món .
Thời gian cũng  đúng, kiếp   mười bảy tuổi mới đến, còn hiện tại  chỉ mới mười sáu. Đã sớm hơn nửa năm.
Ninh Tuy Chi … đúng là vô tình đến tàn nhẫn.
Ta ăn bánh, chắc trông giống hệt một con chuột nhai đồ ăn, vì Ninh Tuy Chi cứ  mãi  thôi, còn khen  đáng yêu.
Chàng hỏi  thích gì, ghét gì, nhà  mấy ca ca, phụ hoàng  chiều  … Rất nhiều chuyện nhỏ nhặt.
So với Ninh Tuy Chi mà  từng quen,   mặt  nhiều hơn  nhiều.
Đêm đó,  ôm  ngủ,   gì cả.
“Hoàng hậu,    gọi nàng là A Yên  ?”
Giọng  của  dịu dàng đến mức khiến    .
Chàng ôm lấy vai , như sợ  bỏ , đầu tựa lên cổ   khẽ.
“Mai là sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, cũng là lễ sắc phong hoàng hậu. A Yên, nàng  gì cứ  với . Chỉ cần   , dù là  trời  ánh trăng,  cũng sẽ mang về cho nàng,   ?”
Ta ngủ một giấc yên lành trong đêm, mơ hồ  thấy những lời , nhưng  còn sức mà đáp .
Ta thật sự  quá mệt .
Ngày mai lễ sắc phong hoàng hậu,  lẽ  sẽ giống kiếp , sẽ  thích khách.
   thể  ,   cũng chẳng ai tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen-ueqr/7.html.]
Ninh Tuy Chi, ngày mai chắc vẫn sẽ tiếp tục g/i/ế/t   chớp mắt.
Hiện tại thì trông  vẻ tràn đầy sinh lực thật.
Cứ từng bước mà  thôi.
Việc đầu tiên là giữ mạng sống tại buổi đại lễ ngày mai.
Còn Ninh Tuy Chi… thì tùy .
Sáng sớm hôm ,  mở mắt trong tiếng hót líu lo của chim khách, Ninh Tuy Chi  mặc chỉnh tề.
Chàng đưa lưng về phía , trao một chiếc khăn trắng điểm vệt m.á.u đỏ cho một .
Lại là một khung cảnh như mộng.
Bóng lưng , ánh sáng ngoài cửa … khiến   giống Ôn Tử Diệp mà  gặp năm  mười lăm tuổi.
Nếu lúc    đầu  và mỉm … thì sẽ càng giống hơn nữa.
 lúc đó, Ninh Tuy Chi  .
Ánh mắt chạm  :
“Tỉnh  ? Đường Lê ở ngoài,  bảo Đường Lê  .”
Đường Lê bước , giọng khẽ khàng như   băng:
“Công chúa, …  thực sự ngủ ngon ?”
Ta “phụt” , trả lời:
“Ngủ ngon lắm.”
Đường Lê tròn xoe mắt như đồng tiền:
“Thật ? Không thể nào? Trong sách   là…”
Tách!
Ta gõ nhẹ lên trán nàng:
“Đang nghĩ gì thế? Mau chải tóc , hôm nay bận rộn lắm đấy.”
Nhắc đến đây, Đường Lê lập tức phấn khích,  chải đầu  lải nhải:
“Công chúa của  ơi, thật  Ninh Vương là   mà! Người  còn  cả món công chúa thích nhất là bánh giòn nho xanh đó!”
Ta .
Ninh Tuy Chi  dịu dàng.
  cũng là kẻ lạnh lùng vô tình.
Tính mạng của , của Đường Lê, của bất kỳ ai đều  thể là quan trọng đối với .
  hết,   là hoàng đế của Ninh quốc.
Chàng  g/i/ế/t  nhiều  để bước lên ngai vàng.
Đã diệt Sở quốc.
Chàng là đế vương ,  mới là phu quân  danh nghĩa của  .
Dù  dịu dàng đến ,  vẫn là kẻ  hủy diệt quốc gia của .
Mối hận …     thể quên?
Không thể.
Vĩnh viễn  thể.