Vong Xuyên - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-03 08:47:38
Lượt xem: 119
Tam sinh tam thế, là do an phận, lạc cõi luân hồi. Quay đầu , nhị thế qua.
Ngoái Vong Xuyên cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như chết, vô sinh vô niệm.
Bước Vọng Hương đài, bà cụ sớm chờ đưa một chén Mạnh Bà Thang.
Lão nhân khuôn mặt từ ái, tiếp nhận cái chén, vội uống, chỉ cúi đầu . Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ , hương vị , kiếp tới đây, từng uống.
"Nhớ vị ?” Thanh âm như tiếng lòng , ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú bằng đôi mắt đen thẳm gợn sáng.
"Vô sắc vô vị." Ta khẽ .
Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.”
"Ta chỉ tam sinh, giờ qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình nhấp nhô.
Ta vốn là một cây nến bàn thờ phật, thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành tiên Phật. Ngày nọ bỗng gặp , chỉ trong sát na , trái tim còn thuộc về .
Trăng tàn ngày lên, vẫn ở đây, tới cạn khô nước mắt. Vật đổi dời, biến thành một tảng đá gọi là bàn thạch.
Bàn thạch bàn thạch, vững chắc khó dời, thần cũng thở dài, chỉ mắng: "Nghiệt!"
Ta cầu, cho gặp , dù chỉ một thôi cũng đủ.
"Ngươi là tinh, là . Ngươi canh gác ngàn năm luân hồi mười kiếp, giờ khắc , là một lão nhân, ngươi vẫn gặp ?"
"Gặp!" Thủ sinh như tử, chỉ gặp , bất chấp nhân khứ vật phi.
Một chữ gặp, khuynh tẫn ngàn năm tình si đổi.
"Ngươi thật là…!" Thần bất đắc dĩ, cuối cùng vung tay lên: "Thôi thôi thôi, tùy ngươi!"
"Niệm ngươi từng thành tâm hướng phật, cho ngươi tam sinh, tam sinh hết, uống nước Vong Xuyên quên hết thế thái thị phi, trở về ban thờ phật, tiếp tục nến tinh!"
Thần xong, nhẹ bẫng, rơi xuống Hoàng Tuyền lộ, trở thành một mạt du hồn, qua cầu Nại Hà, Vọng Hương đài, uống Mạnh Bà thang, nghênh đón kiếp đầu tiên.
**
Nhất thế, quên hết thảy, cùng sống trong một tòa thành, vô lướt qua , ngoái đầu ngóng nhưng rốt cục kết quả.
Nhị thế, là đại tướng quân danh chấn ba quân, nghĩa bạc vân thiên. Ta chỉ là tiểu trướng, sa trường vì sinh tử, vô oán vô hối. . . . . .
Kiếp ── sẽ gặp như thế nào đây?
Thần hứa cho tam sinh, tam sinh tam thế, để gặp , gần bên .
Ta vốn nên đủ, nhưng tình khắc cốt ghi tâm gửi nơi nao---
Ta tham lam nhưng thật sự tình bất do kỷ.
Nhất sinh nhất thế cũng đành, chí ít, tình xin cho một hồi kết thúc.
" Tới giờ ."
Lão phụ nhân thì thào nhỏ, chỉ về phía bà hỏi: "Cái gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen/chuong-1.html.]
Bà đầu , đổ hết Mạnhh Bà thang xuống dòng Vong Xuyên u tối…
Ta nên thế nhưng chỉ còn một kiếp thôi. Ta dùng để kết thúc.
Dù phạm thiên ý, dù cho hồn phi phách tán – cũng sẽ ôm mối tình vốn nên hóa thành tro bụi.
**
"Lão gia! Lão gia! Phu nhân sinh, sinh … là tiểu thiếu gia!"
Tiếng kêu vui sướng của nha vang phòng ngoài, Trịnh Kỳ Uyên đang lo lắng chờ đợi chuyển thành mừng rỡ.
"Thật, thật quá!" Hưng phấn đến mức năng lộn xộn, đang định bước phòng trong xem hài nhi cùng thê tử, chợt nhớ , chân dừng cước bộ.
"Lão gia, giờ ngài thể phu nhân và tiểu thiếu gia !" Nha thấy thế, che miệng trộm.
"Được, !" Trịnh Kỳ Uyên lúc nào cũng nghiêm túc bình tĩnh khỏi ngại ngùng , mới bước trong phòng.
"Phu nhân ──"
Vào phòng, đẩy bình phong , khẽ khàng gọi ái thê qua cơn vượt cạn vất vả, thấy thê tử thảm thiết, giật phát hiện gì đó đúng.
"Tướng công." Thê tử thấy tướng công càng thêm đau khổ.
"Xảy chuyện gì?" Hắn về phía thê tử, cầm bàn tay nàng lạnh run.
"Hài tử. . . . . ." Mới hai chữ, nàng nấc lên thành tiếng.
"Hài tử ?" Hắn bà đỡ đang ôm đứa bé lắc đầu thở dài.
"Hài tử của chúng . . . . . . Nó. . . . . . nó. . . . . . cũng nháo. . . . . ."
"Ah ──" mới nhớ đúng là hề thấy tiếng đứa trẻ .
"Chuyện là ?" Hắn hỏi bà đỡ.
"Trịnh lão gia, lão phụ đỡ đẻ bao nhiêu năm đây là đầu tiên thấy việc ---lão phụ, cũng ." Bà đỡ ôm đứa bé mới sinh nháo, băn khoăn rõ .
"Tướng công. . . . . . Tướng công. . . . . . Hài tử của chúng . . . . . . … …. . . . . . ."
Thân thể thê tử trong lòng run rẩy vì rét. Hắn lau nước mắt má nàng, : "Đừng nóng vội, để vi phu xem ."
Hắn buông nàng , sang phía bà đỡ, đón lấy đứa bé.
Bỗng nhiên, hài tử đang ngủ yên mở to đôi mắt đen láy , toáng lên, thanh âm vang vọng trong đêm yên tĩnh.
"Phu nhân, phu nhân, nàng xem. Nó . Hài tử !" Hắn kinh hỉ, vội ôm con tới mặt thê tử.
Thấy đứa bé , nàng rưng rưng : ", , đứa nhỏ , thật quá!"
Phu thê hai tràn ngập vui sướng, ai chú ý tới khuôn mặt non nớt của đứa trẻ hiện lên một mạt thống khổ đau thương ----
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Y , thật sự , cho vận mệnh đáng buồn của .
Vi phạm thiên ý uống Mạnh Bà thang luân hồi, đầu tiên mở mắt thấy thầm yêu chính là cha ruột.
Trời xanh trêu ngươi. Thật đáng buồn đáng tiếc thật giận !
Hối tiếc, lúc đổ Mạnh Bà thang, bây giờ yêu đau khổ cả đời!