Vong Xuyên - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-04-03 08:55:52
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Thanh Ẩn tỉnh giấc, việc đầu tiên chính là về phía chiếc giường gần đó, ai dè, giường tựa như dấu vết qua. Hắn vội vàng chạy khỏi phòng, tìm quanh. tìm khắp trong ngoài vẫn thấy bóng dáng .
Hỏi qua chủ nhà, thấy ai rời cả. Lòng Bạch Thanh Ẩn càng nóng như lửa đốt. Hắn đến phòng hạ nhân, đánh thức dậy, phân phó bọn họ tìm kiếm khu vực phụ cận.
Ngay lúc định chia tìm thì gặp Trường Tiếu cách trấn một dặm, đang đường về.
Vừa thấy y, Bạch Thanh Ẩn chạy , lo lắng hỏi: "Ngươi ?"
Nhìn bọn họ vội vội vàng vàng, Trường Tiếu giật , hỏi thế, lập tức hiểu .
"Ta chỉ dạo một chút thôi." Y thoáng qua Bạch Thanh Ẩn, nhẹ giọng trả lời.
"Tại báo với một tiếng, ngươi lo lắng c.h.ế.t ?"
"Lúc ngươi ngủ say, đánh thức ngươi. »
"Nếu ngươi chạy lung tung xảy chuyện thì hả?"
"Ta tiểu hài tử, thể dễ dàng gặp chuyện ?"
Trường Tiếu ngữ khí nhanh chậm cho Bạch Thanh Ẩn cau mày. Dường như trong mắt y, lo lắng của là thừa thãi.
"Bất kể ." Kìm chế cảm giác bực bội trong lòng, Bạch Thanh Ẩn tận lực dùng giọng điệu nghiêm nghị nhất :"Ta đáp ứng phụ ngươi chiếu cố ngươi cho . Nếu ngươi xảy chuyện, giải thích với cha ? »
Không rõ là bởi vì đề cập đến Trịnh Kỳ Uyên do nguyên nhân khác, Trường Tiếu vốn cho việc lo lắng sốt vó lên là đúng lặng yên một lúc mới khẽ gật đầu, :
"Ta , sẽ với ngươi một tiếng."
Bạch Thanh Ẩn thấy nhắc tới Trịnh Kỳ Uyên thể khiến y nhanh chóng thỏa hiệp, trong lòng chợt nhói lên, kêu Trường Tiếu cùng về thêm gì nữa.
Trường Tiếu Bạch Thanh Ẩn, bóng lưng kiên nghị cô đơn của , đôi mắt trong suốt chợt phủ một tầng đau thương nhàn nhạt.
Từ tới giờ, y từng tổn thương bất kỳ ai nhưng vì y, nhiều đau khổ, ngay chính bản y cũng là một kẻ hãm trong bể khổ.
Bồ đề bổn vô thụ, minh kính diệc phi thai, bổn lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai. (Bồ đề vốn cội, gương sáng cũng chẳng đài, xưa nay một vật,thì bụi dính ?)
Một trận gió thổi qua, chỉ rối tóc, mà còn loạn lòng .
Nếm qua bữa sáng chủ nhà chuẩn , đoàn Bạch Thanh Ẩn bắt đầu lên đường.
Lần , Trường Tiếu vẫn cưỡi ngựa nên mã xa ai .Tốc độ của xe ngựa chậm hơn, xe sử dụng đáng lẽ nên bán hoặc gửi nhà quen. Bạch Thanh Ẩn thế, vẫn cho đánh cái xe theo đoàn.
Trường Tiếu thấy khó hiểu, nhưng cũng hỏi. Y cố ý lạnh nhạt với Bạch Thanh Ẩn.
Tới một thể ngủ đường, y mới hiểu suy tính của Bạch Thanh Ẩn.
Nguyên lai Bạch Thanh Ẩn sớm dự liệu trường hợp , lo Trường Tiếu đại thiếu gia nuông chiều từ bé quen cảnh màn trời chiếu đất mới giữ xe ngựa , ít nhất còn một chỗ ngủ tạm gọi là thoải mái cho y.
Không chỉ , hôm cả đoàn tỉnh dậy chuẩn khởi hành, xa phu một câu: "Gia giữ xe ngựa phòng khi thiếu gia cưỡi ngựa mệt thể lên nghỉ ngơi. »
Nghe , Trường Tiếu trong xe thật lâu lời nào, Bạch Thanh Ẩn đang phân phó công việc cho bên ngoài, khẽ thở dài một tiếng.
"Vì ngươi theo ngươi tới kinh thành?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen/chuong-17.html.]
Giục ngựa chạy nhanh hơn, Trường Tiếu suốt dọc đường rằng, chậm rãi đuổi kịp Bạch Thanh Ẩn dẫn đường phía , bỗng nhiên hỏi.
Bạch Thanh Ẩn trả lời ngay mà y thật sâu, đó mới chuyển mắt phía , đáp : « Người nghĩ là tại ? »
"Ta nghĩ nhiều phương án, chỉ cái nào đúng thôi. » Trường Tiếu lạnh nhạt trả lời.
"Ngươi đoán những gì ? Không ngại thử » Bạch Thanh Ẩn đầu mỉm y.
Vốn định trả lời, nhưng thấy chút chờ mong, y thản nhiên đáp: "Không ." tụt phía Bạch Thanh Ẩn.
Thấy thế, hai hàng lông mày Bạch Thanh Ẩn nhăn thành một đường, đang định gì đó bỗng thấy tiếng kêu cứu cách đó xa. Bọn Trường Tiếu cũng thấy, khỏi sửng sốt .
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Trường Tiếu phản ứng đầu tiên. Y kéo cương, phi về phía tiếng kêu, Bạch Thanh Ẩn nhanh chóng đuổi theo.
Hai tới nơi thì thấy một phụ nữ chỉ về phía hồ kêu cứu. Nhìn sang hồ, bọn họ khiếp sợ thấy một đứa bé chừng tám tuổi đang vùng vẫy nước, lúc nào cũng thể chìm xuống đáy.
Trường Tiếu nhảy xuống ngựa, hai chân chạm đất, một ảnh nhanh như chớp xẹt qua bên cạnh, lao về phía hồ.
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Thanh Ẩn nhảy hồ, ôm đứa nhỏ gào thét lạc cả giọng lên, nhanh chóng bơi lên bờ.
Bấy giờ, Trường Tiếu mới kịp phản ứng, lập tức tiến đến tiếp ứng, đợi cho Bạch Thanh Ẩn đem đứa nhỏ bơi đến gần, y liền đón lấy nó, cẩn thận kiểm tra.
Lúc , đứa bé mới thất kinh chạy tới ôm chặt con.
"Con ơi là con, con trăm ngàn đừng gặp chuyện gì. . . . . ." Người phụ nữ xem xét khắp đứa bé.
Đứa nhỏ vẫn hoảng loạn, thấy tiếng kêu to, cuối cùng từ từ phục hồi tinh thần, thấy mẫu ngay bên cạnh, lập tức nhào lòng nàng lớn.
"Mẹ, , con sợ quá ! »
"Đừng sợ, đừng sợ. Không . Không . » Nàng càng dữ, ôm chặt lấy con.
Bạch Thanh Ẩn lên bờ, thấy đứa nhỏ việc gì, thả lỏng một .
Hai con nhà chán chê mới bình tĩnh , lúc mới chú ý tới hai nam tử mặt.
Người phụ nữ lau nước mắt, kéo con dậy, vạn phần cảm kích đa tạ hai .
Bạch Thanh Ẩn nhận lời cảm ơn, uyển chuyển từ chối lời mời tới nhà nàng khách, bọn họ cần tiếp, thể trì hoãn thêm.
Từ biệt mẫu tử hai , Trường Tiếu cùng Bạch Thanh Ẩn giục ngựa đuổi theo đoàn.
Vì nhảy xuống nước cứu mà Bạch Thanh Ẩn ướt đẫm. Trường Tiếu ban nãy ôm đứa bé lên cũng ướt một mảnh. Cả hai thể bộ quần áo khác.
Trường Tiếu cầm quần áo khô xe ngựa . Lúc trở ngoài, y tình cờ thấy Bạch Thanh Ẩn đồ bên ngoài. . . . . .
Chỉ vô tình liếc qua, đang định dời tầm mắt, Trường Tiếu chú ý tới một cái bớt vai Bạch Thanh Ẩn.
Y sắc mặt đại biến xông tới, xả áo Bạch Thanh Ẩn mặc xuống.
"Trường Tiếu?" Bạch Thanh Ẩn nhíu mày buồn bực Trường Tiếu mặt mũi xanh mét.
Trường Tiếu đờ đẫn Bạch Thanh Ẩn, tin nổi, vô lực lắc đầu thối lui.
"Chuyện gì ?" Bạch Thanh Ẩn thấy y sắc mặt khó coi, lo lắng định tới gần, thấy Trường Tiếu chằm chằm, lặp lặp : "Là ngươi. . . . . . Là ngươi. . . . . ."