Vong Xuyên - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-04-03 08:59:42
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Một ngàn năm , một cây nến nhỏ thần phép cho tu đạo thành tiên, lưu bầu bạn với thần, tu luyện sớm tối. Một ngày nọ, nến tinh đến vùng núi sâu tu luyện, bất ngờ chạm trán yêu ma trong núi. Y pháp lực đủ, sắp táng , đúng lúc đó một vị thợ săn ngang qua cứu giúp, dẫn y chạy khỏi nơi nguy hiểm. Sau đó, hai chia tay, nhưng nến tinh đem lòng yêu thợ săn nọ. Từ đó, ngày nào cũng ngóng trông nơi rời , còn lòng nào mà tu luyện.

"Một ngày, hai ngày. . . . . . Một năm, mười năm. . . . . . Nến tinh trông ngóng mỏi mòn, nước mắt y biến thành một dòng suối xanh chân núi. Chân y ăn sâu lòng núi, hợp thành một thể, cuối cùng biến thành một tảng đá… »

"Thần thở dài, hỏi y thế nào mới chịu buông tay, nến tinh đáp cho y gặp một . Thần thấy y khăng khăng một mực, rốt cuộc hứa cho y tam sinh, cho y cơ hội gặp đó. »

"Nhất thế, nến tinh uống Mạnh Bà thang nấu từ Vong Xuyên thủy, y và thợ săn chuyển thế đầu thai thành hai xa lạ, gặp gỡ thoáng qua. Cho dù nhớ gì về kiếp nhưng tình yêu thể tự chủ, nến tinh vô ngoái đầu , chẳng hề phát hiện.

Nhị thế, thợ săn là Đại tướng quân chỉ huy ngàn binh sĩ, uống xong Mạnh Bà thang, nến tinh chuyển thế thành danh tướng trướng , cam tâm tình nguyện vì sinh tử, nhưng cho đến tận khi bỏ mạng sa trường, y vẫn thể đem tâm ý của cho …. »

"Lần thứ hai nến tinh bên cầu Nại Hà, cầm chén Mạnh Bà thang, tự hỏi cuối luân hồi sẽ , y cam lòng uống chén vô sắc vô vị . Vì kỳ vọng một kết quả ở kiếp cuối cùng , nến tinh thừa dịp Mạnh Bà chú ý, đem đổ hết xuống Vong Xuyên hà. »

Trường Tiếu khó khăn ngăn dòng lệ, đến đây, khỏi nhắm mắt, một giọt nước lặng lẽ lăn xuống má.

Thanh âm Trường Tiếu run rẩy: "Lần cuối cùng nến tinh chuyển thế giáng sinh xuống nhân gian, khi y mở mắt, thấy ngay một màn khiến lòng tuyệt vọng. Y chờ đợi suốt ngàn năm, đời , cuối cùng, đó chính là phụ y. »

Ngưng Sương cơ hồ nhịn kinh hô một tiếng, lập tức lấy tay bưng miệng, khó thể tin chằm chằm Trường Tiếu mặt.

"Vốn tưởng rằng, uống Mạnh Bà thang để cầu một kết quả, chẳng ngờ đón nhận tình sự bi thảm tuyệt vọng đến thế. Yêu say đắm ngàn năm, chờ mòn mỏi ngàn năm, mà chẳng thể nên lời. Đời nến tinh tên là Trường Tiếu, nhưng Trường Tiếu căn bản nổi. khi yêu khắc cốt ghi tâm vì nhịn đau rạch cánh tay, y thống khổ, thế là bắt đầu miễn cưỡng vui, giả bộ một đứa nhỏ. Trong lòng tính toán kỹ, bất luận thế nào, chỉ cần cả đời ở bên đó, thế cũng đủ … »

"Ngươi là phụ ?" Run rẩy buông hai tay, Ngưng Sương ngước đôi mắt sưng húp, khó thể tin Trường Tiếu.

Trường Tiếu mắt ngấn lệ, Ngưng Sương hỏi, nghiêm túc gật gật đầu. Nước mắt rớt xuống hòa lệ mặt đất.

Ngưng Sương vô lực co quắp giường, khiếp sợ Trường Tiếu, lắc đầu : "Ta tin, hoang đường….ngươi bịa chuyện….thì cũng nên bịa hợp lý chứ… »

"Sương tỷ, Trường Tiếu điêu. Những lời Trường Tiếu đều là sự thât. Sương tỷ, hãy Trường Tiếu kể hết ."

"Ở kiếp thứ hai, cha nến tinh thú cho y một vị thê tử. Người đó, chính là nến tinh quý trọng nhất mà cũng là y nợ nhiều nhất. Y cho nàng cái gì mà nàng dành trọn tình yêu cho trượng phu vô tình. Cho đến khi qua đời vì đau buồn, nàng vẫn một lời trách móc tổn thương nàng. Trong di thư, nàng nếu kiếp , nguyện một hảo nam nhi, để yêu trượng phu từng liếc nàng … »

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen/chuong-26.html.]

🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳

"Nàng. . . . . . nàng thật đáng thương. Nàng là nến tinh thể bỏ , là y cảm thấy áy náy nhất. Nến tinh cầu nguyện, nếu kiếp , hy vọng nàng thể tìm nàng yêu, đừng cho nàng nhận lấy chờ đợi thống khổ nữa. , thế gian thật sự vay trả, nợ của nến tinh kiếp , kiếp nhất định khó thể trốn tránh. Ngày , dòng Tô Châu, nến tinh thứ ba chuyển thế gặp một nam nhân vốn chính là thê tử kiếp của y đầu thai… »

Ngưng Sương đến bên giường, kinh nghi bất định nhẹ giọng hỏi: "Ngươi , lẽ nào… »

Trường Tiếu rưng rưng chăm chú nàng, cuối cùng cực kỳ bi ai gật đầu, cho Ngưng Sương thiếu chút nữa ngã lăn giường.

"Ta hiểu, nếu chuyển thế thành nam tử, tướng mạo vẫn đổi ?" Ngưng Sương đang chấn kinh bỗng nghĩ điều gì, lo lắng hỏi.

"Không giống, mỗi chuyển sang kiếp khác tướng mạo đều đổi."

"Như . . . . . ."

"Là cái bớt. Trên vai cái bớt hình hồ điệp. Trường Tiếu ngẫu nhiên thấy một , mới tỉnh ngộ."

Ngưng Sương mờ mịt lắc đầu, nước mắt thể khống chế từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Vậy, còn cha ? Không ngươi chỉ liếc mắt một cái nhận cha  ? »

Trường Tiếu nhắm hai mắt, tay áp lên ngực,  : "Là tâm, chỉ một cái liếc mắt thoáng yêu khắc cốt ghi tâm. »

Không cần xác nhận diện mạo, bất luận , chỉ cần gặp, ánh mắt sẽ rời khỏi , tâm sẽ từ nay về đặt .

Ngưng Sương vô lực y, che tay, liên tục lắc đầu.

"Ta tin, hoang đường, thể tưởng tượng . . . . . . Ta tin. . . . . ."

Trường Tiếu mở mắt , quỳ lết về phía nàng, nắm chặt xiêm y nàng, : "Sương tỷ, còn nhớ Trường Tiếu luôn thích bám theo phụ , còn nhớ Trường Tiếu cả đời cưới vợ để ở mãi bên phụ , còn nhớ khi Trường Tiếu bảy tuổi bệnh. . . . . . mà cũng bệnh, đó là Trường Tiếu quá bi thương, nên lời. . . . . ."

Mỗi câu Trường Tiếu , động tác của Ngưng Sương chậm hơn một phần, đến cuối cùng, chỉ thể ngơ ngác nơi nào đó, nhưng lệ mi càng rơi mau hơn.

Trường Tiếu nàng, nàng đờ đẫn đó, bọn họ thêm gì nữa, chỉ lặng yên. Đêm tối như mực, trong ánh nến u ám, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng vang trầm thấp, tiếng , mà là tiếng gió thổi qua ngọn nến như thở than .

 

Loading...