Bạch Thanh Ẩn chuẩn xuất phủ thì gặp Ngưng Sương. Từ đêm hôm đó đến nay mười ngày, Ngưng Sương gặp . lúc chạm mặt thật sự nên gì, hai đều cảm thấy hổ.
Cuối cùng, vẫn là Ngưng Sương mở miệng : "Tướng công, tính ?"
"Có một lô hàng tới, nghiệm thu." Nghe ngữ khí Ngưng Sương gì đổi so với , tâm Bạch Thanh Ẩn cũng thả lỏng một chút.
"Nghe , tướng công gần đây chú tâm việc ăn. Ngưng Sương là thê tử, mạo phép khuyên nhủ tướng công vài câu, cho dù tướng công gì cũng đừng quên Bạch phủ hơn trăm , thêm các hiệu buôn của Bạch gia cần tướng công chủ trì chống đỡ. Nếu tướng công bỏ bê sinh ý, gây thua lỗ, đến lúc đó bọn họ lấy chỗ nào mà .”
Bạch Thanh Ẩn Ngưng Sương, ánh mắt nàng trong sáng thanh minh, trong lòng nảy lên một tia chua xót.
Nàng là một thê tử , kiêu căng nhõng nhẽo, hiểu lòng , mới tiến Bạch phủ lâu thu nhân tâm trong phủ.
Nếu như âm kém dương sai, nào thú nàng thực sự vô cùng hạnh phúc.
Mà hiện tại, lầm lỡ cuộc đời một cô nương như nàng.
Lặng yên một lát, Bạch Thanh Ẩn khỏi gật đầu: "Ta ."
"Vậy thì ." Ngưng Sương ảm đạm .
"Ngươi. . . . . . định ?" Trên tay nàng cầm một cái giỏ nhỏ, nha bên cạnh cũng cầm làn, trông như chợ mua đồ ăn.
Ngưng Sương cái giỏ trong tay, : "Ngưng Sương định lên miếu dâng hương."
"Cầu phúc ư?"
"Vâng."
"Muốn đưa ?"
"Không , tướng công đang vội . Ngưng Sương xe ngựa .” Ngưng Sương dừng một chút, nhẹ giọng hỏi, "Tướng công, Trường Tiếu gần đây ?”
Bạch Thanh Ẩn nàng gật gật đầu: "Ổn.”
Ngưng Sương dường như định gì đó nhịn xuống.
Nàng thôi, Bạch Thanh Ẩn nhịn thắc mắc vẫn canh cánh trong lòng, hỏi: "Ngưng Sương, đêm đó, ngươi và Trường Tiếu chuyện gì?"
Đêm hôm đó, lúc chờ sắp nổi nữa, định đẩy cửa thì Trường Tiếu , tuy mặt vô lệ, nhưng mắt sưng húp vì .
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Hắn đau lòng, hỏi xảy chuyện gì, nhưng dáng vẻ Trường Tiếu mệt mỏi, nghĩ, khi đỡ lấy thể vững , Trường Tiếu nhanh ngủ gục trong lòng .
Biết Trường Tiếu hỏi, Bạch Thanh Ẩn vẫn nhịn đả động, hôm nay gặp Ngưng Sương, cuối cùng vẫn kiềm chế mong Trường Tiếu và Ngưng Sương chuyện gì mà khiến cho Ngưng Sương bình tĩnh như hề chuyện phát sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen/chuong-28.html.]
Thấy hỏi, trong mắt Ngưng Sương hiện lên một mạt thê lương, từ từ cúi đầu mặt đất. Bạch Thanh Ẩn thấy, nghĩ gợi lên nỗi thương tâm của nàng, vội : "Nếu thì thôi, cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút. . . . . ."
"Không gì." Ngưng Sương yếu ớt ngẩng đầu, biểu tình mặt bình tĩnh, nhưng thanh âm đầy chua xót, "Ngày đó, Trường Tiếu với , cục diện phát triển đến hôm nay, lẽ do trời cao an bài. Tướng công, xem, vì điều gì mà vô duyên vô cớ yêu một ?”
Bạch Thanh Ẩn lặng yên: " , vì lẽ gì. . . . . ."
"Người là nhân duyên." Ngưng Sương nơi khác, vài phần mê mang vài phần đau thương, "Kiếp hạ nhân, kiếp kết duyến. Nếu thật sự như , ai đúng ai sai, chỉ kiếp ai thiếu nợ ai lấy kiếp đền đáp."
"Ngưng Sương?" Bạch Thanh Ẩn khó hiểu nàng, hoang mang hiểu vì nàng đột nhiên .
Ngưng Sương lấy tinh thần, : "Tướng công, trời còn sớm, Ngưng Sương lên miếu dâng hương cầu phúc, xin phép ."
"Được"
Ngưng Sương cúi chào rời , Bạch Thanh Ẩn nàng khuất, đăm chiêu xuất phủ.
**
Ngưng Sương dâng hương xong, rút một thẻ, mang tới miếu chúc (ông từ) giải đoán. Miếu chúc vuốt râu hồi lâu .
"Đại sư, thẻ thế nào?" Thấy thế, Ngưng Sương bất an hỏi.
Miếu chúc liếc nàng một cái, : "Vị nữ thí chủ , ngươi cầu gì?"
Ngưng Sương cẩn thận đáp: "Nhân duyên."
Miếu chúc , thẻ trong tay lắc đầu thở dài.
Lòng Ngưng Sương trầm tới đáy cốc.
"Đại sư. . . . . ."
"Nữ thí chủ, ngươi lão phu một lời." Miếu chúc trầm giọng ngắt lời Ngưng Sương.
"Dạ?"
"Thế gian , nhân mới duyến, sự cưỡng cầu. Thẻ của ngươi là thẻ hung, định rằng đời của vô duyên, khó trách khỏi ách nan, càng cố càng hỏng, gia hủy nhân vong.”
Ngưng Sương , đờ đẫn loạng choạng, may nha bên cạnh đỡ lấy mới té xuống đất.
"Đại sư, khẩn cầu ngài chỉ bảo cách hóa giải.” Ngưng Sương hồi thần, lo lắng hỏi Miếu chúc.
Miếu chúc thẻ trong tay, nữa thở dài.
"Thí chủ, như lão phu , sự thể cưỡng cầu. Ngươi nhớ khoan kỷ đãi nhân, nhiều việc thiện, nhất thiết sinh tâm tham niệm mới thể bình an."
Ngưng Sương phịch xuống, chăm chắm một chỗ, thật lâu lời nào.