Vong Xuyên - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-04-03 09:00:53
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba ngày , đêm khuya, Bạch phủ vốn nên trầm tĩnh bỗng náo loạn. Ngưng Sương đánh thức, khoác áo mở cửa gọi nha xem chuyện gì xảy . Nha trở về báo cáo nàng - Trường Tiếu phát bệnh cấp.
Ngưng Sương nhất thời tỉnh ngủ, vội mặc xiêm y, chạy đến Sướng Tâm viên. Vì Trường Tiếu sinh bệnh bọn nha hạ nhân mới chuẩn đồ vật nọ, Sướng Tâm viên giờ phút ai ngăn trở, nàng mới thể thuận lợi tiến .
Khi nàng đến ngoài phòng thì vặn đại phu cũng , nàng vội ngăn đại phu hỏi han bệnh tình Trường Tiếu.
"Phu nhân cần lo lắng, thời tiết bây giờ tuy ấm lên nhưng vẫn còn lạnh, chú ý sẽ sinh bệnh, tiểu thiếu gia sinh trưởng ở phía nam hơn nữa thể vốn suy yếu, thích ứng với khí hậu kinh thành nên nhiễm phong hàn. Lão phu khai dược, chỉ cần cho tiểu thiếu gia uống xong sẽ chuyển biến ."
Ngưng Sương tạ ơn đại phu, gọi tiễn khỏi phủ mới phòng.
Nàng phòng, thấy Bạch Thanh Ẩn vẻ mặt tiều tụy si ngốc canh giữ bên giường, Trường Tiếu sắc mặt đỏ hồng, hô hấp nặng nề, mê man giường.
Ngưng Sương đến cạnh Bạch Thanh Ẩn, thấy chỉ mặc một áo mỏng bèn tìm thêm áo nhẹ nhàng khoác lên cho .
Mãi đến lúc , ánh mắt Bạch Thanh Ẩn vốn chuyên chú giường mới nhận Ngưng Sương đến. Nhìn nàng, Bạch Thanh Ẩn trong mắt đầy ảo não, tự trách : "Đều do trở về quá muộn, khiến Trường Tiếu ngủ ngoài phòng, cho ý nhiễm phong hàn.”
Nghe , Ngưng Sương nhẹ nhàng ghé cạnh giường, sờ gương mặt nóng hầm hập của , an ủi : "Tướng công cần tự trách, tính Trường Tiếu vẫn thế, thích ở trong phòng thích ngoài hứng gió, ở phương nam ấm áp lâu mà nó còn trúng gió sinh bệnh. Nó thế cũng cha mắng nhiều .”
", . . . . . ."
"Tướng công, nếu vì chuyện mà tự trách, Trường Tiếu sẽ càng lo lắng."
"Y sẽ lo lắng ư?" Nhìn khuôn mặt Trường Tiếu, Bạch Thanh Ẩn tự giễu.
Thấy như thế, Ngưng Sương trong n.g.ự.c nghẹn , buồn bã khó chịu.
Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tình luyến lạc hoa. (1)
Đến tột cùng ai mới là lưu thủy vô tình, ai mới là lạc hoa hữu ý đây?
"Sẽ, tướng công, Trường Tiếu ngoài miệng nhưng phàm là những vì nó mà lo lắng, nó sẽ ghi tạc trong lòng."
Bạch Thanh Ẩn si ngốc Trường Tiếu ngủ say.
Ngưng Sương thấy dáng vẻ tiều tụy, khỏi đau lòng: "Tướng công, như chắc mệt . Chàng ngủ , tới lượt chiếu cố Trường Tiếu."
"Không." Hắn kiên quyết lắc đầu, "Ta đích canh giữ bên cạnh y.”
"Như cứ thế , thể sẽ duy trì .”
"Ta thể rời . Ta sợ lỡ y xảy chuyện gì, sợ y biến mất…”
Giọng Bạch Thanh Ẩn đột nhiên trở nên u tối. Hắn cầm chặt bàn tay Trường Tiếu, ánh mắ ẩn hiện quang mang đau xót.
"Ngưng Sương, ngươi ? Kỳ thật sợ, nhưng cũng sợ gì…Tối nay về thấy y ngủ ngoài phòng lặng yên như sắp biến mất . . . . . Lúc cả như rơi ác mộng, trong đầu lập tức xuất hiện hằng hà sa ý niệm tuyệt vọng, ôm thể y trúng gió lạnh ngắt, thật sự hoài nghi liệu phát điên . . . . . ."
". . . . . . Vì lẽ gì yêu y đến thế? Yêu đến tâm cũng đau. Rõ ràng chúng đều là nam nhân, bất luận thế nào cũng buông tay, y đặt tâm nhưng chỉ cần y ở bên.... cần, cần gì nữa hết . . . . . ."
Ngưng Sương lời nào, ánh mắt Bạch Thanh Ẩn vẫn dừng Trường Tiếu, nàng cố kìm nước mắt nhưng lệ vẫn rơi lã chã.
Nàng đau lòng, yêu yêu thầm một nam nhân khác, nàng nên thế nào cho ?
Thần ơi, chuyện rốt cuộc ? Đến tột cùng là sai lầm ở ?
Tình cảm khó thể tự kềm chế để nơi nào?
**
Hai ngày , bệnh của Trường Tiếu lui hẳn , tâm tình Bạch Thanh Ẩn vốn u ám cũng hồi phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen/chuong-29.html.]
Vì sinh bệnh hai ngày thể tắm rửa, Trường Tiếu đỡ liền yêu cầu tắm. Toàn dính mồ hôi, vô cùng khó chịu.
Bạch Thanh Ẩn lập tức phái chuẩn bồn tắm, nước thật ấm, thả thêm ít dược thảo, mới ôm Trường Tiếu chậm rãi thả bồn.
"Nước ấm đủ ?"
"Tốt .”
"Ta giúp ngươi chà lưng."
"Không cần, tự ."
"Ta chuẩn y phục sạch cho ngươi."
Bạch Thanh Ẩn xong xoay nhà tìm quần áo, Trường Tiếu ngâm cả trong nước, đầu nhô lên, nước ấm tràn ngập mùi thảo dược, giúp thư thái tinh thần ít.
Trường Tiếu nghĩ lời Ngưng Sương tỷ tỷ hôm y bệnh.
Lúc Bạch Thanh Ẩn việc thể tạm thời rời , Ngưng Sương thừa dịp hỏi bây giờ gì nhất.
Y giường, vì bệnh mà đầu óc mơ mơ màng màng. Khi Ngưng Sương hỏi thế, một bóng bỗng hiện lên rõ ràng trong đầu y.
"Muốn gặp cha. . . . . ."
Y khàn giọng, vấn vương vô hạn trả lời.
"Trường Tiếu, ngươi rõ thể. . . . . ." thanh âm Ngưng Sương nhất thời nghẹn ngào.
"Đệ ." Giọt lệ lăn từ khóe mắt, lén lút thấm gối, “ nên, chỉ là gặp cha… gì hết, chỉ cần ở bên cha là . . . ."
"Trời ơi, tại tất cả đều ngốc dại thế ….”
Ngưng Sương ghé bên giường, ngừng , y nàng nhỏ bé và yếu ớt, nước mắt lẳng lặng lướt qua khuôn mặt.
"Trường Tiếu, tắm xong ?”
Bạch Thanh Ẩn , ở bên cạnh gọi đang trầm tư.
Trường Tiếu lấy tinh thần, gật đầu: "Ừ."
Bạch Thanh Ẩn mở cái khăn dài , ý bảo Trường Tiếu lên, lấy khăn bao thể trần trụi mới ôm y dậy, đặt lên chiếc ghế bọc nhung bên cạnh.
Chờ Trường Tiếu lau sạch sẽ xong, mang quần áo tới cho y mặc, lúc khoác kiện áo cuối cùng xong xuôi, Bạch Thanh Ẩn thấy Trường Tiếu vẫn .
"Sao như thế?" Bạch Thanh Ẩn mỉm , .
Trường Tiếu thật sâu, qua hồi lâu mới yếu ớt hỏi: “ Vì ngươi chuyện với nữa?”
Đã lâu , từ khi Ngưng Sương phát hiện chuyện của bọn họ, Bạch Thanh Ẩn chuyện đó với y nữa. Không y chờ đợi mà là tò mò. Bởi vì đây Bạch Thanh Ẩn thích ôm y, như mới thể cảm thụ rõ ràng sự tồn tại của y, mới thể xác định y đang ở bên cạnh.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Bạch Thanh Ẩn cẩn thận Trường Tiếu, đó lấy tay nhẹ nhàng chạm lên gương mặt y, giọng nhẹ như lông chim phớt qua, trả lời "Không là ngươi thích ? Mỗi ép buộc ngươi, ngươi đều ngừng, ướt cả gối đầu. Lần nào cũng cố ý lờ , nhưng lòng đau như d.a.o cắt. . . . . ."
"Vậy nên quên , khiến ngươi khổ sở như thế, cũng .”
Bạch Thanh Ẩn vươn hai tay, ôm Trường Tiếu lòng, cảm thụ ấm của y, xác định y vẫn tồn tại.
Trường Tiếu nhắm mắt , thở dài.
" , tại tất cả đều ngốc dại thế ?"
(1): hoa rơi cố ý phó mặc cho dòng nước. Nước vô tình lưu luyến hoa.