Vong Xuyên - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-03 08:50:20
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trịnh Kỳ Uyên hít sâu một , định thần , nghịch tử mặt, trầm giọng : "Hôm nay cùng mấy vị trong thương hội dùng cơm ở Phúc Thọ tửu lâu. Ngươi thấy gì ?"

"Cha, thấy gì ?” Y vẫn quỳ mặt đất, nghĩ ngợi hỏi luôn, mức sực nhớ “Khoan , Phúc Thọ tửu lâu, hôm nay?"

Sau đó y trợn tròn mắt phụ sắc mặt đang khó coi: "Không thể nào, cha, hôm nay, …thấy…thấy….”

"Thấy ngươi mặc đồ nữ nhân đóng giả thành hát rong, đánh con trai Huyện thái gia trọng thương chạy trốn." Thấy y nửa ngày xong một câu, tỷ tỷ bên cạnh hảo tâm tiếp lời.

Nghe đến đây, y khỏi nơm nớp lo sợ liếc phụ một cái. Thấy con , Trịnh Kỳ Uyên lạnh lùng hừ một tiếng.

"Cha. . . . . ." Thấy thế, y dài giọng, nũng nịu kêu phụ .

"Ta lúc tức giận đến nghẹn họng!" Trịnh Kỳ Uyên đập bàn cho hả giận: "Khách nhân lúc đó đều là danh tiếng, mà ngươi cư nhiên ăn mặc nam nam nữ nữ chạy lung tung, còn đánh cả con trai Huyện lệnh ── thật sự là, thật sự là mất hết mặt mũi Trịnh gia !"

"Cái gì mà nam nam nữ nữ?" Y ngoác mồm cãi “Con mặc nữ trang còn hơn khối cô nương, bằng con trai Huyện thái gia tới chòng ghẹo ──"

"Ngươi còn dám cãi? !" Trịnh Kỳ Uyên trợn mắt tức giận thằng con vẫn ăn năn hối .

"Trường Tiếu, ngươi ít mấy câu, đừng chọc cha giận nữa hả?”

Thấy trượng phu tức giận đến mày kiếm dựng ngược, mặt đỏ cả lên, run rẩy, Quý Yên Nhã (季烟雅: “Quý” trong một năm bốn quý, Yên nghĩa là khói, Nhã trong tao nhã) xót đứa con yêu quý nhất, khỏi nhắc một câu.

"Mẹ ──" Mẫu cũng trách , Trịnh Trường Tiếu nhướn mày, "Chuyện như cha nghĩ !"

"Sao? Chẳng lẽ kề đao cổ bắt ngươi mặc nữ trang?” Trịnh Kỳ Uyên trừng mắt liếc y một cái.

Y nhún nhún vai: "Không

"Kỳ thật là tại thằng quý tử nhà Huyện lệnh sai! Cha , quá đáng. Lần nào tới tửu lâu cũng đùa giỡn ca nữ hát rong.”

"Cô gái đáng thương, vì nhà nghèo nên thể đường bán nghệ, ai ngờ còn gặp chuyện .” Nói đến đây, y tức giận phắt dậy, nắm nắm tay, hận thể đ.ấ.m cho tên đáng ghét một quyền.

"Vì thế nên con mới giả trang thành nữ tử, tới tử lâu xướng khúc, chờ tên xuất hiện, giáo huấn một chút ── ha ha, thật dễ chịu a!"

Vừa nhớ tới cảnh tên đánh, y nhịn ha ha, thấy ai theo, khí càng lạnh, y mới hổ cúi mặt.

 

"Ai nha. . . . . ." Y chun chun mũi, gượng "Mọi thấy buồn , vui nha."

"Không thấy."

Trả lời y chính là phụ , sắc mặt vẫn hết sức nghiêm trang, giơ tay về phía con gái: "Sương nhi, gia pháp ?"

Một câu của khiến tất cả khẩn trương.

"Tướng công, Trường Tiếu nó cũng vì giúp khác, tuy cách thức thực hiện phần quá đáng – nhưng bản chất nó thiện lương ──"

" , cha, còn nhỏ. Con nghĩ mắng nó mấy câu thôi, cần phạt nặng như thế ──"

Hai khuyên bảo lão gia nháy mắt với y đang quỳ đất, hiệu cho y thức thời mà nhận sai, miễn ăn đòn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen/chuong-4.html.]

Trịnh Trường Tiếu là ai chứ, bắt ánh mắt của mẫu và tỷ tỷ, lập tức lê gối về phía phụ , ôm chầm lấy chân , “thành khẩn” :” Cha, con sai lầm , dám thế nữa. Cầu xin cha tha con một , cha.”

Ba hướng giáp công, lạnh lùng đến cũng mềm lòng, huống chi Trường Tiếu là đứa con Trịnh Kỳ Uyên thương yêu nhất, nỡ trách phạt. Tuy y nghịch ngợm gây sự, nhưng tâm tính thiện lương, dù thường xuyên gây chuyện thị phi đau đầu nhức óc, nhưng thấy con lớn lên khỏe mạnh khoái hoạt, vui mừng.

Chính là ──

Nhớ màn ở tửu lâu hôm nay mà đau cả đầu.

Gặp con mặc nữ trang hát ở tửu lâu khiến thiếu chút nữa hộc máu, thấy nó đám gia đinh hung thần ác sát rượt theo, tim suýt ngừng đập.

Hắn sợ con đánh đuổi, sợ nó tống phòng ngược đãi. Lúc , mặc kệ khách nhân đang , đuổi theo cho tới khi mất dấu con, trong lòng bao nhiêu lo lắng ──

Để phòng ngừa loại chuyện tổn thọ tái diễn, thấy giáo huấn thằng con một trận.

"Ngươi!" Trịnh Kỳ Uyên chỉ con trai, trịnh trọng , "Tới Phật đường quỳ một đêm. Sáng mai mới cho . Còn nữa, hôm nay ai phép mang cơm cho nó. Để nó nhịn một bữa cho nó nhớ bài học bữa nay, miễn cho tái phạm!"

Gia chủ lệnh, ai dám ?

Huống chi quỳ gối còn dễ chịu hơn so với ăn đòn nhiều.

Thế là, một lát , Trịnh Trường Tiếu sầu mi khổ kiểm quỳ gối Phật đường.

Trịnh Ngưng Sương (凝霜: Ngưng nghĩa là đông đặc , Sương trong sương tuyết) bên cạnh, thấy thế , xổm mặt y, vỗ vỗ đôi má bầu bĩnh.

"Được . Trường Tiếu, đừng tức giận nữa. Ngươi gây họa lớn như thế, còn cha bắt quả tang, ăn đòn là may .”

"Sương tỷ, tức chuyện đó!" Trịnh Trường Tiếu nhăn nhăn khuôn mặt tuấn tú, "Cha cư nhiên cho ăn. Ngươi , từ trưa tới giờ kịp ăn gì ---đói mờ cả mắt nè.”

Ngưng Sương giật : "A, hóa ngươi tức là vì ăn a.”

🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳

", đúng!" Trường Tiếu sức gật đầu, mới chớp chớp mắt tỷ tỷ cầu xin.

Ngưng Sương dí dí mũi em, bất đắc dĩ : "Ngươi nha, thật sự là cho giận yêu mà!"

"Bởi vì thực sự đáng yêu bướng bỉnh mà!"

Trường Tiếu nghiêng đầu, vẻ đáng yêu.

"Mười lăm tuổi mà vẫn như tiểu hài tử bảy tám tuổi!" Ngưng Sương , lườm y một cái lên.

"Đói bụng thì để Sương tỷ lấy cho ngươi ít đồ ăn, nhưng cho cha nha!”

Trường Tiếu hai mắt sáng ngời, quỳ mặt đất nhào đến ôm lấy chân tỷ tỷ, vui vẻ : "Sương tỷ, ngươi quả nhiên vẫn nhất!"

Ngưng Sương bực buồn : "Được , đừng phỉnh , còn buông để lấy đồ ăn cho ngươi.”

"Hảo!"

Trường Tiếu buông Ngưng Sương , chăm chú nàng rời đến khi Ngưng Sương khỏi Phật đường, đóng cửa , còn y ở trong, y mới thu hồi nụ , vẻ mặt đau thương lên Phật tổ ban thờ ──

Một lát , y mệt mỏi vật đất, bi ai nhỏ: "Phật tổ ơi Phật tổ, giả vờ hoài, , mệt mỏi quá, mệt mỏi quá . . . . . ."

Nến vẫn cháy, khói hương vẩn vơ bay, thần phật từ ái tươi tĩnh tọa cao tiếng lòng y đang bi thống?

Có lẽ , bởi vì thần phổ độ chúng sinh; cũng lẽ , bởi vì thần chỉ một, mà thì nhiều như thế.

Loading...