Vong Xuyên - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-04-03 09:04:24
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời của Trường Tiếu cho ánh mắt Trịnh Kỳ Uyên trầm xuống, suy nghĩ miên man. Quý Yên Nhã liếc trượng phu một cái, vẫn trách Bạch Thanh Ẩn vứt bỏ con gái của họ còn cái gì mà yêu con trai của , liền vỗ nhẹ tay Trường Tiếu đang hoang mang hiểu, nhắc y cần để ý.
Quý Yên Nhã cũng cảm thấy con quên cũng , nếu thật sự là chuyện đó thống khổ như , nhớ chỉ khiến y ám ảnh. Nói gì thì , y vẫn là con , nàng chỉ hy vọng Trường Tiếu vĩnh viễn khoái hoạt. nếu Trịnh Kỳ Uyên nhất quyết hỏi cho , nàng cũng sẽ phản đối. Bởi vì ít nhất thể lúc ở kinh thành, Ngưng Sương, Trường Tiếu, Bạch Thanh Ẩn rốt cuộc phát sinh sự tình gì, mà hiện tại cho một xuất gia, một thiếu chút nữa gặp chuyện may, còn thật cô đơn.
"Quên !" Trầm mặc hồi lâu, Trịnh Kỳ Uyên đột nhiên thở dài tiếng, "Đã quên thì cho quên luôn, một việc lãng quên còn hơn so với ghi nhớ."
, xem Trường Tiếu thực sự quên sự việc phát sinh tại kinh thành, vốn lo y hảo cảm với Bạch Thanh Ẩn, giờ y nhớ gì chẳng hợp ý ?
, lãng quên còn hơn so với ghi nhớ, ít nhất cần lo lắng đứa con thích nữ nhân chạy theo nam nhân.
"Cha, rốt cuộc là chuyện gì ?" Trường Tiếu thấy cha biểu tình nghiêm túc, cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.
"Cha nên mới hỏi con. giờ con quên thì quên luôn , coi như gì phát sinh, chúng cũng gợi nữa. »
"Vâng."
Phụ tỏ vẻ chấm dứt đề tài , Trường Tiếu cũng hỏi nhiều, gật gật đầu tỏ ý hiểu.
Hàn huyên đến đây, Trịnh Kỳ Uyên lên, : "Trời còn sớm, chúng rời khỏi đây thôi. Trước khi đến đây, cha phái tìm khách điếm khác trong trấn. Đêm nay chúng nghỉ ở đó, sáng mai về Tô Châu."
"Cha, vì ở đây?"
Trường Tiếu lên, giật phụ .
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Trịnh Kỳ Uyên hừ lạnh một tiếng: "Cha ở cùng một mái nhà với một kẻ phụ bạc. »
"Kẻ phụ bạc?"
"Bạch Thanh Ẩn hưu tỷ tỷ ngươi!"
"Con . Hắn từng với con. Hắn sở dĩ thú tỷ tỷ là một sai lầm, nếu thương đối phương, miễn cưỡng cùng một chỗ cũng hạnh phúc."
"Ngươi cần đỡ cho loại đó!"
Thấy Trường Tiếu như thế, Trịnh Kỳ Uyên tức giận vỗ mạnh xuống bàn, dọa Trường Tiếu nhảy dựng, thê tử vội vàng lên vỗ vỗ lưng , giúp nguôi giận.
"Chàng đừng nổi giận, Sương nhi cũng trách , hơn nữa cứu Trường Tiếu, thế nào cũng là ân nhân cứu mạng Trịnh gia chúng ."
"Nàng cũng đỡ cho ?!" Trịnh Kỳ Uyên trừng mắt với thê tử.
Quý Yên Nhã nhẹ nhàng thở một , hình như chút sở ngộ: "Chuyện tình cảm thể miễn cưỡng. »
Trịnh Kỳ Uyên , nhớ tới điều gì, cơn tức dần dần tiêu biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen/chuong-40.html.]
Hóa Quý Yên Nhã vốn là một Đại tiểu thư sủng ái trong một gia đình quan lớn, tuy cùng Trịnh Kỳ Uyên yêu , nhưng nhạc phụ ngại Trịnh Kỳ Uyên là thương nhân, địa vị thấp. Trong sĩ nông công thương, thương nhân xếp hàng bét, cho dù Trịnh Kỳ Uyên tiền, cũng vẫn quan khinh thường. Trịnh Kỳ Uyên vài cầu đều cự tuyệt. Phụ cũng từng bắt thú khác nhưng sống c.h.ế.t thuận theo ngoài nàng lấy ai hết. Những lời thế nào rơi tai Quý Yên Nhã, thấy si tình nên cũng đối với ái mộ thôi. Quý Yên Nhã tuyệt thực bức phụ thể nhận Trịnh Kỳ Uyên nữ tế.
Dù cũng là từng trải, nhớ tới chuyện ngày xưa, Trịnh Kỳ Uyên cũng gì nữa, lắc đầu thở dài, sải bước cửa, nghiêm khắc với Trường Tiếu vẫn đang nguyên tại chỗ: "Theo , mặc kệ như thế nào, hôm nay ngươi cùng cha."
Trường Tiếu bĩu môi, hờn giận dậm chân, toan kháng nghị, nhưng thấy ánh mắt cầu xin của mẫu , đành xuôi vai, lê bước đến bên phụ , ba khỏi phòng.
Khi ngang đại sảnh, gặp Bạch Thanh Ẩn, thấy bọn họ ba , lập tức chào đón hỏi họ , Trường Tiếu đang định trả lời phụ dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn .
Trường Tiếu bất đắc dĩ, chỉ thể im lặng lui phía .
"Phu nhân, nàng mang Trường Tiếu ngoài chờ , lời với tiểu tử ." Trịnh Kỳ Uyên liếc thê tử, dặn dò.
"Tướng công. . . . . ." Nghe , mặt Quý Yên Nhã hiện lên một chút bất an.
"Ta tiểu hài tử, sẽ tự chừng mực." Trịnh Kỳ Uyên phất tay, tỏ ý bọn họ lập tức .
Quý Yên Nhã thấy Trường Tiếu vẫn Bạch Thanh Ẩn, liền tay kéo con ngoài phòng. Trường Tiếu vẫn đầu liếc Thanh Ẩn, thấy phụ , y liền mặt ngoáo ộp với Bạch Thanh Ẩn.
Không khí đang nghiêm túc, Bạch Thanh Ẩn cũng chuẩn tinh thần nghiêm khắc trách phạt, nhưng liếc mắt một cái bộ dáng tinh nghịch của Trường Tiếu chọc , suýt nữa để ý hình tượng mà phụt .
Trường Tiếu như , an tâm ít, lẽ sự tình nghiêm trọng như tưởng tượng.
Đợi cho bọn Trường Tiếu khuất hẳn, Trịnh Kỳ Uyên mới lấy từ ống tay áo lá thư Ngưng Sương gửi cho Bạch Thanh Ẩn. Ban đầu định vứt đưa cho , nhưng tưởng tượng Ngưng Sương xuất gia, lẽ nàng lưu những lời quan trọng, Trịnh Kỳ Uyên cũng nhẫn tâm phá huỷ mong đợi của nữ nhi, đem thư giao cho Bạch Thanh Ẩn.
"Đây là thư Sương nhi gửi cho ngươi. Không ngươi Sương nhi xuống tóc quy y ."
"Cái gì, Ngưng Sương nàng?" Bạch Thanh Ẩn cả kinh, vội vàng tiếp nhận phong thư.
"Ta nhiều. Nếu Ngưng Sương trách ngươi, ngươi ơn cứu Trường Tiếu, coi như chuyện ngươi và Ngưng Sương từng phát sinh. , từ nay về , ngươi xuất hiện mặt chúng và Trường Tiếu nữa. Bằng , đừng trách vô tình vô nghĩa!"
Trịnh Kỳ Uyên xong, phất tay áo rời .
Bạch Thanh Ẩn ánh mắt âm u xa, mới mở phong thư trong tay , đập mắt chính là hưu thư từng phái giao cho Ngưng Sương.
Trên hưu thư tên Ngưng Sương và điểm chỉ của nàng. Hắn từng dự đoán điều nhưng giờ phút chút gì vui sướng, trong lòng chỉ chua xót và áy náy.
Nhìn lá thư, mặt :
« Nếu thiệt lòng yêu Trường Tiếu, hãy tâm ý bảo hộ . đừng tổn thương . Dù lúc tổn thương thì đau lòng nhất chính là , ? Ta từng yêu . , từng. Ngẫm lúc cắt tóc chặt đứt ảo tưởng tình yêu của đối với , cảm thấy nhẫn tâm mà là thấy đúng. Dao sắc chặt đay rối, chặt đứt tất cả chờ đợi của , cho rốt cục hết hy vọng. Có một rút thẻ rằng đời và vô duyên, nếu cưỡng cầu sẽ chịu tai họa bất ngờ, chuyện Trường Tiếu khiến nhận thẻ đó trúng . Xuất gia là lựa chọn thích hợp nhất với , cần áy náy, hãy sống thật , đối xử thật với những xung quanh.
Ngưng Sương chấp bút. »
Bạch Thanh Ẩn xong, hai tay run rẩy, tựa tường, nhớ mà đau đớn, nhắm hai mắt .
Bất luận thế nào, phụ bạc một cô nương khả kính đáng thương. Bất luận thế nào, Ngưng Sương là tiếc nuối lớn nhất đời của .