Vong Xuyên - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-04-03 09:08:01
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trường Tiếu tê tâm liệt phế kêu lên, Trịnh Kỳ Uyên xả kiếm nhanh ngoan độc, nhưng cuối cùng đ.â.m một tấm gỗ sát sườn Bạch Thanh Ẩn.

Trường Tiếu hoảng hồn rơi lệ, Trịnh Kỳ Uyên gắt gao thẳng Bạch Thanh Ẩn. Người suýt tang mệnh mà hề sợ hãi.

"Vì ngươi tránh?”

Thật lâu , Trịnh Kỳ Uyên thấp giọng chất vấn.

"Ta , sẽ rời xa Trường Tiếu." Bạch Thanh Ẩn thẳng mắt Trịnh Kỳ Uyên.

Trịnh Kỳ Uyên dùng sức đ.â.m mạnh tấm gỗ. Trường Tiếu sợ cha thực sự Bạch Thanh Ẩn thương, nhào đến chắn mặt Bạch Thanh Ẩn, trong mắt Trịnh Kỳ Uyên phản xạ hình ảnh đẫm nước mắt của y.

Trịnh Kỳ Uyên hai chằm chằm hồi lâu, mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Các ngươi rốt cuộc thế nào?"

Nhìn nhi tử ngày xưa lúc nào cũng bám lấy giờ che chở cho khác, tâm tình Trịnh Kỳ Uyên kỳ thật phi thường phức tạp. Tuy mang theo một tia hận ý Bạch Thanh Ârn thương tổn nữ nhi của nhưng phần nhiều là cảm giác khó chịu mất mát khi Trường Tiếu tự nguyện che chắn cho .

, mặc kệ như thế nào, đối mặt với Trường Tiếu nhất quyết che Bạch Thanh Ẩn, tiếc vì mà chọc giận , Trịnh Kỳ Uyên hiểu thỏa hiệp chính là .

Cho dù thể g.i.ế.c Bạch Thanh Ẩn, nhưng cũng thể thương tổn một cọng tóc của con. Đây chính là thiên vị và cưng chiều của phụ đối với nhi tử.

Thấy thái độ Trịnh Kỳ Uyên chút dịu , Trịnh Trường Tiếu liếc Bạch Thanh Ẩn một cái, : "Cha, con cùng Bạch đại ca ở một chỗ. . . . . ."

"Tuyệt đối !"

Trịnh Kỳ Uyên chút nghĩ ngợi, trực tiếp kiên quyết phản đối.

"Cha. . . . . ." Nước mắt Trường Tiếu lã chã rơi xuống, y nắm c.h.ặ.t t.a.y Bạch Thanh Ẩn, uy h.i.ế.p , "Cho dù cha cho, con cũng sẽ tự nghĩ cách đến với Bạch đại ca, dẫu c.h.ế.t cùng cũng ."

"Ngươi sợ từ ngươi ?" Nghe y , lòngTrịnh Kỳ Uyên như quất một roi, ngờ ngày đứa con hết mực cưng chiều uy h.i.ế.p vì một kẻ khác.

Lời của Trịnh Kỳ Uyên khiến Trường Tiếu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, y dùng lực lau nước mắt, nhẫn tâm : "Cha, con hy vọng thể cả đời nhi tử của cha , nhưng nếu cha nhận đứa con bất hiếu , con cũng thể gì hơn!"

"Ngươi, ngươi. . . . . ."

Trịnh Kỳ Uyên phát run, cơ hồ vững, gương mặt kiên quyết của Trường Tiếu, đầu thấy Bạch Thanh Ẩn yêu thương vô hạn y, kiếm trong tay xoảng một tiếng rơi xuống đất.

Không khí ngưng trọng, ai gì, thậm chí dường như hô hấp chỉ cần lớn một chút cũng thể gây chuyện. Tất cả đều đang chờ đợi, kiên nhẫn chờ. đánh vỡ giờ khắc trầm tịch vẫn là Trịnh Kỳ Uyên.

Hắn hít sâu một , một quyết định, hai đang quỳ, thấp giọng : "Năm năm. . . . . . Ta cho các ngươi năm năm. . . . . . Năm năm đó, các ngươi gặp mặt, cũng liên hệ. Sau năm năm, nếu các ngươi vẫn cùng đối phương một chỗ —— sẽ ngăn cản nữa. trong kỳ hạn năm năm , nếu một bênthay lòng đổi hoặc thú khác, các ngươi liền vĩnh viễn cơ hội gặp . Các ngươi, ? Đây là nhượng bộ duy nhất thể cho các ngươi. Nếu , dù phế hai chân Tiếu nhi, cũng sẽ cho nó theo ngươi!"

Trịnh Kỳ Uyên nhượng bộ cho Bạch Thanh Ẩn vàTrường Tiếu hai mặt .

Bạch Thanh Ẩn cũng là thương nhân, hiểu hy sinh mà Trịnh Kỳ Uyên đề . Không bao giờ chuyện điều trân quý nhất mà hy sinh cái gì. Hiện tại, một cơ hội, nắm chắc lấy, cũng nên chuẩn .

Bạch Thanh Ẩn lên , đó chậm rãi kéo Trường Tiếu.

🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳

"Ta hiểu."

Bạch Thanh Ẩn với Trịnh Kỳ Uyên xong, sang Trường Tiếu hỏi: "Trường Tiếu, năm năm, ngươi nguyện ý chờ ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen/chuong-43.html.]

Trường Tiếu Bạch Thanh Ẩn, tại thời điểm phụ thương tổn , y tựa hồ hiểu tình cảm của . Dẫu hiểu đó là cái gì thì y cũng y xa Bạch Thanh Ẩn, mãi mãi bên .

Trường Tiếu nén , gật gật đầu, : "Bạch đại ca, chờ."

Nghe Trường Tiếu cam đoan, Bạch Thanh Ẩn mới thả lỏng thâm tình, Trịnh Kỳ Uyên, : "Trịnh lão gia, nguyện ý tuân thủ ước định. Hiện giờ chia tay, năm năm sẽ tới gặp Trường Tiếu."

Trịnh Kỳ Uyên lời nào, yên lặng .

Biết Trịnh Kỳ Uyên vẫn thể tha thứ cho , Bạch Thanh Ẩn mím môi, chua xót , gì nữa.

Tuy bằng chứng, thể cam đoan rốt cục Trịnh Kỳ Uyên thật sự đồng ý cho và Trường Tiếu cùng một chỗ . hiện tại, thể để Trường Tiếu khó xử lựa chọn giữa và phụ . Hắn tình nguyện chọn cách tin tưởng.

Không ? Vốn dám hy vọng xa vời tình yêu của Trường Tiếu, hiện tại y bảo hộ , nguyện ý chờ , còn cầu mong gì hơn nữa? Vốn dĩ chỉ định cả đời yên lặng bảo hộ y, cho dù cuối cùng thể cùng Trường Tiếu một chỗ cũng chỉ thể bọn họ hữu duyên vô phận. Nếu cược thành công, sẽ thể cùng Trường Tiếu song túc song phi, cũng là đạt sở nguyện….

"Trường Tiếu. . . . . ."

Bạch Thanh Ẩn nắm chặt hai tay Trường Tiếu, cẩn thận y một nữa.

Nghĩ đến từ biệt chính là năm năm, hôn y, nhưng ngại Trịnh Kỳ Uyên bên cạnh, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Bạch Thanh Ẩn buông tay Trường Tiếu , y rưng rưng nước mắt, dứt khoát rời .

Hắn sợ chính nếu , sẽ nổi nữa.

Khi ảnh Bạch Thanh Ẩn biến mất, Trường Tiếu một bên rơi lệ, một bên vô lực phịch xuống ghế.

Trịnh Kỳ Uyên y, gì hồi lâu mới đến mặt y, dùng ống tay áo lau nước mắt cho y.

"Hài tử, đừng trách cha. Cha cũng là vì con. “

"Con ." Trường Tiếu đờ đẫn gật đầu.

"Trong năm năm, ngươi thể hảo hảo ngẫm tình cảm với Bạch Thanh Ẩn. Nếu thật sự thương , ngươi sẽ để ý năm năm . Nếu ngươi chỉ là nhất thời mê võng, cha tin tưởng năm năm sẽ giúp ngươi suy nghĩ cẩn thận."

Trường Tiếu xong, vùi mặt hai đầu gối, thương tâm nức lên.

Cũng hẳn là vì xa Bạch Thanh Ẩn, mà là đoạn tình cảm khiến y mê mang, rõ vì lẽ gì để ý một như ? Chẳng lẽ khi mất trí nhớ, y thật sự yêu Bạch Thanh Ẩn ư?”

Trịnh Kỳ Uyên cũng khuyên nhủ, mặc y , cuối cùng mới lấy tay xoa đầu y, thở dài một tiếng : "Đêm khuya , đừng ngủ muộn quá, mai còn lên đường.”

Dứt lời, Trịnh Kỳ Uyên xoay rời , nhưng nhớ tới cái gì mà dừng bước.

"Hài tử. . . . . ." Trịnh Kỳ Uyên mở miệng, cái gì, nhưng đến Trường Tiếu chỉ lo vùi đầu , cuối cùng lắc đầu, cái gì cũng .

Quên , chuyện bất quá là một giấc mộng mà thôi. Hắn cũng nên suy nghĩ nhiều, Trường Tiếu là hài tử của , thể nào với điều đó với .

Thấy vì một giấc mơ mà suy nghĩ, Trịnh Kỳ Uyên tự giễu , thương tiếc con, mới nhặt thanh kiếm rơi mặt đất, rời .

Tuy rằng giấc mộng cần để ý, nhưng cơn mơ đó khiến Trịnh Kỳ Uyên cả đời thể nào quên.

Vì trong mộng, một bi thương với : yêu ngươi…

Loading...