Vong Xuyên - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-04-03 08:52:22
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trịnh Ngưng Sương còn đang suy nghĩ đến nhập thần, cả đoàn chậm .
Nàng hồi thần, khó hiểu về phía , trùng hợp vẫn đầu nghiêng , liếc về phía nàng một cái. Một cái , ánh mắt hai gặp nhưng nhanh chóng rời .
Trịnh Ngưng Sương trong lòng chua xót. Hắn chẳng lẽ ngay cả liếc nàng một cái cũng chịu ?
Nàng ảm đạm chuẩn buông mành, thấy hôn phu với một gã tùy tùng mấy câu, đó dẫn mấy tớ rời đoàn.
Xảy chuyện gì, chẳng lẽ cùng nàng đến gặp phụ mẫu ?
Nàng nghĩ , kinh hoảng, nhịn nhảy xuống xe ngựa, chạy về phía . Tới mặt ngăn thì nàng thở hổn hển.
"Làm gì ?"
Bạch Thanh Ẩn ghìm cương, lạnh giọng hỏi.
"Chàng, ?" Nàng nghẹn lời .
"Ta , liên quan gì tới ngươi?”
"Ta. . . . . ."
Lời lạnh lùng của n.g.ự.c nàng như đóng băng, thiếu chút nữa rơi nước mắt. Nàng nhịn xuống nhưng thanh âm vẫn lộ một tia chua xót, "Chàng chẳng lẽ. . . . . . theo cùng về gặp cha ?”
Thấy nàng đỏ mắt, lẽ cũng thấy quá đáng, sắc mặt chút hòa hoãn, nhưng thanh âm vẫn lãnh đạm: "Không ."
"Chàng cha sẽ hoài nghi!"
"Thì ?" Hắn cho là đúng, lạnh.
Trịnh Ngưng Sương cắn môi, đỏ mắt bình tĩnh , qua một lúc lâu, như thể lĩnh ngộ điều gì, nàng lui sang một bên ──
"Ta sẽ cha chuyện quan trọng, thể đến gặp. Như cha sẽ trách ."
Thấy nàng tránh , Bạch Thanh Ẩn đang định giục ngựa , những lời , liền thể nhướn mày nàng.
"Ngươi như ?" Nhìn nữ tử kiều mị kiên cường, Bạch Thanh Ẩn trong lòng thầm than."Ngươi nên hiểu, lòng chỗ cho ngươi. Cho dù cố gắng đến , cũng bao giờ ── thừa nhận ngươi là thê tử của ──"
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Một nữa lời vô tình của tổn thương nhưng Trịnh Ngưng Sương kiên quyết buông tay. Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, mắt long lanh nước, dịu dàng cho kẻ lạnh lùng như Bạch Thanh Ẩn cũng khỏi động dung.
"Ta hiểu. . . . . ." Nàng ôn nhu , "Lòng của hiện nay . . . . . nhưng nghĩa cũng thế. Ta tin nhất định thể trở thành thê tử thực sự của . Cho cơ hội ? Tướng công."
Bạch Thanh Ẩn nàng, trong ánh mắt đủ loại tình cảm đan xen mà phần nhiều là bất đắc dĩ.
Dù ở với nàng lâu, thậm chí hầu hết là tránh mặt nhưng mấy ngày ở kinh thành, tớ, ca ngợi nàng hết lời.
Nói nàng ôn nhu, thiện lương, hòa đồng, nàng chu đáo, hiểu lòng , thông minh khéo tay, là một vợ đến mức chỉ khả ngộ bất khả cầu, phúc lắm mới lấy nàng ──
Giờ khắc , nàng kiên cường tới độ khiến đau lòng, thừa nhận, nếu trao tim cho khác, nhất định sẽ yêu thương, che chở nàng.
, hết thảy đều quá muộn. Bọn họ gặp quá muộn, quen quá muộn. Tâm , tình trao cho con gái mới gặp mặt một ── thậm chí còn thể gặp nàng ──
"Tướng công?"
Hắn lặng yên, nàng ngựa lo lắng .
Lẳng lặng nàng hồi lâu, mới mở miệng : "Vào mã xa ── cùng về với ngươi ──"
"Tướng công? !" Nàng vạn phần kinh hỉ , còn … nỡ nàng vui mừng đến thế.
"Lên xe , chúng tới nhà khi trời tối.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vong-xuyen/chuong-8.html.]
Nhìn đêm buông xuống, đường thưa dần, nhẹ giọng .
"Dạ" Trịnh Ngưng Sương thật sâu mỉm xe ngựa.
Không lâu , cả đoàn tiếp tục , chỉ là, khuôn mặt Trịnh Ngưng Sương còn u sầu, nàng vui sướng tới mức nha cùng xe cũng vui theo.
nàng , sắc mặt Bạch Thanh Ẩn từ đầu tới cuối vẫn thâm trầm, ngưng trọng.
**
Đến gần giờ Tuất, đoàn cuối cùng cũng tới Trịnh gia thành Tô Châu. Lúc là giờ cơm chiều, khi hầu của Bạch Thanh Ẩn đẩy cánh cổng đại môn nặng nề tiến , mở cửa thấy Trịnh Ngưng Sương và Bạch Thanh Ẩn ngoài, nhất thời kích động chạy thẳng phủ hô lớn: "Sương tiểu thư trở , Sương tiểu thư và hôn phu trở !"
Nghe thanh âm thiện đầy kích động , Trịnh Ngưng Sương khỏi che miệng khẽ.
Nàng , nhất định là Trường Tiếu hôm nay nàng về nên sớm gọi canh sẵn ngoài cửa, đợi nàng về sẽ lập tức thông báo.
Mấy tháng qua, ngoài nhớ nhà, nhớ cha , nàng càng nhớ bướng bỉnh, đáng yêu hơn.
Quả nhiên quá nửa khắc, tiếng Trường Tiếu vọng từ trong phòng .
"Sương tỷ!"
Vừa thấy tiếng thấy , Trường Tiếu chạy ào , gặp nàng liền ôm chầm lấy.
"Sương tỷ, cuối cùng tỷ trở , Trường Tiếu chờ tỷ lâu lắm !"
Trịnh Ngưng Sương thấy , khỏi mỉm ôm chặt .
Hai tỷ ôm , cảm thụ niềm vui gặp gỡ, bỗng Trường Tiếu kéo khỏi lòng Trịnh Ngưng Sương. Hai giật , đồng thời đầu , thấy vẻ mặt khiếp sợ của Bạch Thanh Ẩn.
"Ngươi. . . . . ."
Thấy mong nhớ ngày đêm đột nhiên xuất hiện mặt, trong lòng Bạch Thanh Ẩn dâng lên cảm xúc nên lời, thấy y mặc một nam phục, cảm thấy kỳ quái, nghĩ nhận lầm .
Hắn Trường Tiếu, Trường Tiếu cũng . Nhìn một hồi, y đột nhiên nhớ quen quen.
"Nguyên lai là ngươi a, ngày đó ở bờ sông ngươi cứu !"
Trường Tiếu tươi , vỗ vỗ vai Bạch Thanh Ẩn .
Nếu mới còn một tia dám chắc thì giờ phút , nghi vấn đều tan thành mây khói. Nhìn khuôn mặt khiến lưu luyến si mê mặt, Bạch Thanh Ẩn càng nhíu chặt mày.
"Trường Tiếu, ngươi quen ?"
Ngưng Sương vẫn một bên, cảm thấy khó hiểu bèn hỏi.
Nghe tỷ tỷ hỏi, Trường Tiếu lập tức đầu trả lời nàng: " , tỷ tỷ, ở bờ sông, suýt rớt xuống nước, may cứu.”
"Lần ?" Ngưng Sương trong lúc nhất thời nghĩ .
"Chính là giả trang thành cô nương, đả thương con trai Huyện lệnh, chạy trốn cha phát hiện đó!"
"Giả trang ? Như ngươi là? !" Trường Tiếu hết câu, Bạch Thanh Ẩn nắm chặt cánh tay y, sắc mặt khó coi, chất vấn.
Trường Tiếu , mới một nữa tự giới thiệu: "Không ngờ ngươi thành tỷ phu của . Xem chúng thật hữu duyên! Lần hết, giới thiệu nha. Ta gọi là Trịnh Trường Tiếu – con của thủ phú Tô Châu Trịnh Kỳ Uyên, của thê tử Trịnh Ngưng Sương của ngươi!"
Dứt lời, y còn vô cùng thiết tay tỷ tỷ, đáng yêu le lưỡi .
Bọn họ chú ý Bạch Thanh Ẩn Trường Tiếu xong, sắc mặt xanh mét, lảo đảo lùi mấy bước.
lúc , trong phủ truyền tiếng chủ nhân Trịnh phủ cùng phu nhân nghênh đón nữ nhi và nữ tế về thăm nhà.
Nhìn thấy cha , Trịnh Ngưng Sương nửa buồn nửa vui bước tới vấn an. Trong khi tất cả hàn huyên ôn chuyện, ánh mắt Bạch Thanh Ẩn luôn hướng về Trường Tiếu lộ đích thần sắc thống khổ và hắc ám.