Độc giả Thường Đình sởn gai ốc.
 
Anh   khỏi đặt điện thoại  xa,    khuôn mặt đáng sợ của Từ Tam thêm chút nào.
 
Hít một ,   cố bình tĩnh ,  dời tầm mắt trở về màn hình, tiếp tục xem truyện tranh —
 
Từ Tam bế đứa trẻ đang mơ màng trở về phòng ngủ, ném lên giường.
 
Hắn cầm một lọ t.h.u.ố.c lên xem, nhãn “Chống đông” lộ  giữa các ngón tay.
 
“Thuốc chống đông m.á.u  hiệu nghiệm thật. Mới uống vài ngày mà  tự động chảy m.á.u cam . Máu cam chảy ,   bán  hơn ba trăm đơn.”
 
Hắn đưa tay nhấc cánh tay yếu ớt của đứa trẻ, quan sát những vết bầm  da.
 
“Còn  thể gây  triệu chứng xuất huyết  da... giống hệt bệnh bạch cầu. Thật là quá  hảo.”
 
Từ Tam  , cầm lấy máy tính bỏ túi, bấm liên hồi, giọng đầy phấn khích:
“Trà sức khỏe, giá vốn mười lăm tệ, bán một trăm sáu mươi tám... Mẹ kiếp, lời to !”
 
Hi Hi   giường, m.á.u cam vẫn  ngừng chảy. Chiếc gối  thấm một vòng sẫm màu, nhưng     quan tâm.
 
“Cốc, cốc…”
 
Ở ô truyện tranh tiếp theo, tiếng gõ cửa đột ngột hiện lên bằng phông chữ in đậm.
 
“Ai !” Từ Tam bực bội  đầu .
 
Hắn hé cửa, ngoài  là một  phụ nữ trẻ với vẻ mặt tiều tụy.
 
“Từ Tam, xin  cho  gặp con bé.”
 
Người đến là vợ cũ của Từ Tam —  của Hi Hi.
 
“Cút!” Từ Tam chặn cửa, gào lên:
“Lúc cô đòi ly hôn,    lo cho con? Nếu   cô bỏ rơi Hi Hi, khiến con bé  tổn thương tâm lý, nó  mắc bệnh bạch cầu ?”
 
Mẹ Hi Hi rơi nước mắt:
“ xin … nhưng   cố ý bỏ rơi con. Là  cướp con bé . Quyền nuôi con  phán cho ,   quyền—”
 
“Cô  quyền cái quái gì! Cô  khả năng chi trả chi phí điều trị cho Hi Hi ?”
 
“...  sẽ cố gắng hết sức...”
 
“Một năm mấy chục vạn, cô lấy  ! Cô   khả năng chữa bệnh cho Hi Hi — để nó ở với cô là  nó c.h.ế.t ?”
 
Mẹ Hi Hi đau khổ tột cùng, lôi  một xấp tiền mặt: “Mấy ngày nay  mới gom   . Anh  cho   tài khoản ngân hàng,  đành  rút tiền mặt...”
 
Hắn giật lấy tiền.
 
“Số  còn  đủ cho Hi Hi uống t.h.u.ố.c một ngày! Người đàn ông cô cặp kè ? Kêu   móc tiền !”
 
“   tìm  khác.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-17-lua-du-phan-2.html.]
“Tại   tìm? Vì Hi Hi, cô  thể  bán  ?”
 
Khuôn mặt  Hi Hi đầy nhục nhã, cố kìm nén: “Anh đừng  những lời khó  như .  sẽ   thêm một công việc nữa. Anh cho  gặp Hi Hi một ...”
 
Mẹ Hi Hi cố xông  nhà.
 
“Cút! Cô  xứng — Hi Hi còn   gặp cô!” Từ Tam tát mạnh  mặt cô .
 
Cô  ôm mặt ngã xuống hành lang.
 
Từ Tam đóng sầm cửa . Vẻ mặt tức giận biến mất,   đó là sự mừng rỡ.
 
Hắn lẩm bẩm: “   với   là cô  chu cấp tiền nuôi con,  thể để lộ . Chuyển khoản ngân hàng sẽ  ghi chép, tiền mặt mới an .”
 
“Đồ đàn bà ngu ngốc.”
 
Hắn nhổ nước bọt  ngón tay, đắc ý đếm từng tờ tiền.
 
...
 
Thường Đình  thể xem tiếp nữa. Anh úp điện thoại lên đầu gối, nhắm mắt, ấn  thái dương đang giật liên hồi — cảm thấy nên  phòng khám nội khoa để bác sĩ kê t.h.u.ố.c hạ huyết áp.
 
Chỉ là một bộ truyện tranh thôi,  mà   xem nhập tâm đến thế.
 
Những mẩu thông tin vụn vặt  thu thập mấy ngày qua  gieo trong lòng những suy đoán. Truyện tái hiện  thứ đến mức chân thực; dù chỉ là hình ảnh tĩnh, nó khiến   như đang trải nghiệm thực tế, gần như đ.á.n.h sập lớp cảm xúc mà   tích tụ suốt mấy ngày.
 
Mặc dù   bằng chứng, trong lòng   rõ: Từ Tham Đông là kẻ lừa đảo, kẻ bạo hành, kẻ hút máu.
 
Anh chỉ  xông  nhà Từ Tham Đông ngay lập tức, đ.ấ.m nát mặt Từ Tam, giải cứu đứa bé đó.
 
    bằng chứng,   phê duyệt,   quyền hành động.
 
Một câu hỏi chợt hiện lên giữa cơn giận: Trần Hà — một  sống ẩn dật —    rõ bí mật của Từ Tham Đông, thậm chí nắm  nhiều thông tin hơn cả cảnh sát?
 
Truyện tranh vẫn  xem xong. Anh hít một  thật sâu, cố lấy  bình tĩnh,  tiếp tục xem—
 
Từ Tam với vẻ mặt thỏa mãn và nhơ bẩn,  nhét tiền  túi,   về phía nhà vệ sinh.
 
Hắn  ngang qua tấm gương để đến bồn cầu. Có điều gì đó   trong gương — ngoài hình bóng của Từ Tam, thấp thoáng còn  một  khác.
 
Từ Tam khựng , như cảm nhận  điều gì bất thường. Bước chân cứng đờ,  lùi một bước, chậm rãi  đầu   gương.
 
Nụ   mặt  đông cứng, biến thành biểu cảm kinh hoàng tột độ.
 
Trong mặt gương bẩn thỉu, phía   xuất hiện thêm một .
 
Đó là một phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị, quần áo quê mùa, tóc ngắn, đeo kính gọng đen. Bà   thẳng đơ, đôi mắt  cặp kính như hai hốc tối sâu hoắm, u ám  chằm chằm  .
 
Từ Tam  thể cử động. Khuôn mặt  co giật, hai hàm răng va lập cập, khó nhọc nặn  một chữ: “Phong...”
 
Máu bắt đầu rỉ  từ  mái tóc dày của  phụ nữ, chậm rãi lan khắp nửa khuôn mặt.
 
Quần Từ Tam ướt sũng.