Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 43: Nam Thần 001
Cập nhật lúc: 2025-10-30 14:03:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù thử hết đến khác, Trần Hà vẫn moi tên của trai . Cô bắt đầu nóng nảy, vành mắt đỏ lên.
Tuy nhiên, vẻ mặt cô vẫn tỏ thư thái, tò mò hỏi:
“Vậy Khâu Nguyệt thích ?”
Vu Ái Ái hừ một tiếng:
“Đồ xanh thì dĩ nhiên là giả vờ . Miệng , nhưng trong lòng chẳng đang nôn nóng đến mức nào. Bằng , nửa đêm nửa hôm, đàn ông tìm, cô theo ?”
“Thầy cô cho phép các ngoài ?”
Với phong cách của Phùng Tự Mai, cô chắc chắn sẽ dễ dàng cho phép học viên khu ký túc xá nửa đêm.
Vu Ái Ái hất cằm, đáp:
“ là tổ trưởng quản lý kỷ luật cơ mà, Phùng cai ngục quản nổi ? chỉ là rủ Khâu Nguyệt tuần tra tầng hai với tầng một một vòng, cô cũng chẳng dám ngăn.”
Sau nhiều năm, chút quyền lực nhỏ bé đó vẫn khiến Vu Ái Ái khỏi tự đắc.
Thực tế, trong một môi trường khép kín như cơ sở năm xưa, chút quyền lực đó thực sự hữu dụng. Nhóm kỷ luật thể dựa cái gọi là quy tắc để chỉnh đốn bất kỳ học viên nào, trong khi bản họ ngoài quy tắc, thậm chí coi trọng giáo viên.
Sự kiêu ngạo tất nhiên đến từ việc chống lưng. Hiệu trưởng Chu Tàng Mặc, lẽ để rảnh tay, luôn thích dùng học sinh quản lý học sinh, trao quyền lớn cho tổ kỷ luật, còn liên tục khen ngợi họ, ngơ việc họ bắt nạt bạn bè.
Mặc dù trong mắt nhiều , Hiệu trưởng Chu là tài hoa lạc, đức cao vọng trọng, nhưng vì những chuyện như , ấn tượng của Trần Hà về ông luôn giảm sút.
Cô hỏi:
“Vậy, dẫn Khâu Nguyệt ?”
“ ? Họ thích thì , chẳng lẽ theo xem phim cấp ba ? tiện đến mức đó?” Vu Ái Ái phẫn nộ .
“Việc mà chị cũng giúp, đúng là quá tiện .” Trần Hà nửa đùa nửa thật, hỏi tiếp:
“Vậy chắc ơn chị. Chị với như thế, hai hẹn hò ?”
Vu Ái Ái tỏ vẻ đắc ý:
“Từng ở bên một thời gian.”
Trần Hà hề nương tay vạch trần:
“Tức là ngủ với đá chứ gì. Liếm đến mức , cuối cùng vẫn chỉ là đàn ông lợi dụng công cụ, dùng xong vứt.”
Vu Ái Ái lập tức nổi giận:
“Hôm nay cô ăn khó thế! Còn thế nữa là giận đấy!”
“Rồi , nữa, của , của .”
Vu Ái Ái vẫn khoanh tay ngực, giận đến đỏ mặt. Đầu óc cô đầy những chuyện vặt vãnh giữa nam và nữ, nhận vô tình tiết lộ nhiều chi tiết trong lúc tranh cãi.
Trần Hà hiểu Vu Ái Ái quá rõ. Cô nắm bắt chính xác ranh giới tâm lý của đối phương, khiến cô xúc động, nhưng đến mức bỏ vì tự ái.
Cô tin rằng Khâu Nguyệt sẽ dễ dàng ngoài gặp bạn trai giữa đêm, việc đồng ý ngoài chắc chắn nguyên nhân khác.
đầu óc đơn giản của Vu Ái Ái rõ ràng chẳng gì thêm, chỉ suy diễn chuyện theo lối nghĩ bẩn thỉu. Có hỏi nữa cũng vô ích.
Nhân lúc Vu Ái Ái mất cảnh giác, Trần Hà chậm rãi :
“Nói như , thể g.i.ế.c Khâu Nguyệt. Chị dối cảnh sát là để che đậy tội ác cho ? Chị đúng là yêu thật đấy.”
Vu Ái Ái giật , vội lắc đầu:
“Không , chắc chắn !”
Trần Hà nheo mắt:
“Sao chị ?”
Vu Ái Ái nuốt nước bọt, hạ giọng :
“Sáng hôm đó, phát hiện Khâu Nguyệt về cả đêm. Sáng sớm liền tìm , hỏi xem ngủ với con đĩ đó .
Anh chuyện đó. Khâu Nguyệt gặp xong thì cãi , sẽ qua nữa, bỏ chạy. Anh tưởng cô về ký túc xá nên để tâm. Hôm tìm khắp nơi thấy, Hiệu trưởng Chu còn báo cảnh sát. Anh sợ rắc rối nên bảo đừng việc hẹn Khâu Nguyệt ngoài.”
Anh , là — Trần Hà hận đến mức trong lòng như một con nhím cuộn , đau nhói.
Nói như , thể chính là kẻ sát hại Khâu Nguyệt. Nếu năm đó Vu Ái Ái khai man, cảnh sát sớm phá án, chuyện đến mức vùi lấp suốt năm năm.
Trần Hà chuyển chủ đề, giọng nhẹ nhàng như đang tâm sự chuyện riêng của con gái:
“Vậy bây giờ chị còn thích ?”
Tính cách Vu Ái Ái nông cạn, sớm quên sự khó chịu . Mặt cô đỏ lên, khẽ gật đầu:
“Ừm.”
“Có cơ hội sẽ se duyên cho hai . Bây giờ việc ở ?”
“Sao chứ, bây giờ là ông chủ lớn .” Giọng Vu Ái Ái pha lẫn kiêu hãnh và chua chát.
Trong chiếc bẫy lời mà Trần Hà giăng , Vu Ái Ái quên mất rằng vẫn từng nhắc đến tên .
Trần Hà tỏ vẻ tò mò:
“Ồ? Anh mở công ty gì?”
“Em ? Bây giờ phát triển lắm, chỉ là…”
Điện thoại của Vu Ái Ái đột nhiên vang lên tiếng thông báo WeChat. Cô cầm lên xem, khuôn mặt bỗng rạng rỡ như hoa nở, vui mừng :
“Anh chủ động tìm , cần em se duyên nữa!”
Nói xong, cô dậy:
“Không chuyện nữa, gặp nhé!”
Chỉ còn một bước nữa là moi danh tính của đối phương, nhưng xảy biến cố ngoài ý .
Trần Hà cam lòng bỏ cuộc. Cô bất ngờ đưa tay giật lấy điện thoại, giả vờ đùa:
“Để xem thử là trai nào khiến chị mê mẩn đến …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-43-nam-than-001.html.]
Và cô thấy tin nhắn đó.
Nam Thần 001: [Gặp .]
Thậm chí còn dùng tên ghi chú hiệu. Trần Hà vô cùng thất vọng.
Vu Ái Ái giật điện thoại, quát khẽ:
“Em gì thế!”
Cô xách túi chuẩn rời , như chợt nhớ điều gì, đầu :
“À đúng , suýt quên chuyện quan trọng! Truyện tranh của em nổi tiếng thế, kiếm nhiều tiền lắm ? Phần chia cho chị ?”
“Chưa đến ngày trả nhuận bút mà. Chị sốt ruột gì chứ, cái gì là của chị, tuyệt đối thiếu.” Trần Hà nghiến răng, giọng chứa đầy ẩn ý.
“Được, đừng quỵt nợ đấy nhé!”
Vu Ái Ái vẫy tay, vội vã rời .
Chỉ còn một bước nữa—Trần Hà tại chỗ, lòng đầy bực bội. Cô xoa nhẹ chiếc cốc trong tay, trong đầu tua bộ những gì Vu Ái Ái —
Đêm đó, một trai chỉ thị Vu Ái Ái hẹn Khâu Nguyệt ngoài.
Người đàn ông là mà Vu Ái Ái từng thầm mến, hiện giờ đang điều hành một công ty nào đó, và trong danh bạ điện thoại của cô , ghi chú bằng cái tên: “Nam Thần 001.”
Từ đêm hôm , trai đó đưa Khâu Nguyệt , đến sáng hôm Từ Tham Đông thiêu sống cô Phùng — rốt cuộc xảy chuyện gì ở giữa?
Trần Hà chút trách bí ẩn g.i.ế.c Từ Tham Đông. Gã đáng c.h.ế.t thật, chỉ là c.h.ế.t quá sớm. Nếu để vài lời khai thì mấy.
Ngày hôm , cảm thấy bứt rứt vì khai thác thất bại, Trần Hà thử gọi điện cho Vu Ái Ái.
Đối phương từ chối cuộc gọi. Một linh cảm chẳng lành thoáng lướt qua trong lòng cô.
Nhịn thêm một ngày, cô gửi qua WeChat một bức ảnh.
[Nhuận bút về.]
Nền tảng truyện tranh chỉ thanh toán nhuận bút của tháng thứ Năm tuần thứ hai mỗi tháng. Hôm nay ngày đó — bức ảnh là do cô chỉnh sửa, cố ý để con hiện thật lớn, khiến khó lòng bình tĩnh.
Lần , Vu Ái Ái thể giả vờ im lặng nữa. Cô lập tức trả lời:
Vu Ái Ái: [Lại nhiều như ! Chuyển phần chia của chị qua , tài khoản XXXXX...]
Trần Hà nhắn: [Chuyển mặt đối mặt , chị ký giấy biên nhận cho chứ.]
Vu Ái Ái: [Thật là, ký biên nhận gì chứ, chị em còn tin ?]
Trần Hà: [Anh em ruột cũng tính toán sòng phẳng chứ.]
Vu Ái Ái: [Thôi , chị qua ngay đây.]
Trần Hà: [Gấp gì, chiều , sáng rảnh.]
Cô cố ý tỏ kiêu một chút.
Buổi chiều, Vu Ái Ái quả nhiên vội vã đến, gương mặt rạng rỡ, tràn đầy phấn khích vì nghĩ đến khoản tiền sắp nhận.
“Không ngờ vẽ vời kiếm nhiều thế, thế năm xưa cũng học hành tử tế!” Cô phịch xuống ghế, rút trong túi một cuốn sổ, hỏi:
“Viết biên nhận thế nào?”
Trần Hà thong thả đáp:
“ cũng rõ, chị lên mạng tìm mẫu .”
Vu Ái Ái liền mở điện thoại tra cứu, chép lên giấy, lẩm bẩm :
“Giấy biên nhận. Hôm nay nhận từ Trần Hà... tiền gọi là tiền gì nhỉ?”
“Phần trăm nhuận bút.”
"Phần trăm nhuận bút... Bao nhiêu tiền?"
" tính, chị tự tính ."
Vu Ái Ái cúi đầu mở máy tính điện thoại, ngón tay bấm bấm mấy cái tươi, hí hoáy con xuống giấy.
Trần Hà giả vờ nhàm chán, thò tay nghịch món đồ treo điện thoại cô :
"Ê ê, cái móc điện thoại dễ thương thật."
"Phải ? Thạch tóc vàng đấy," Vu Ái Ái ngẩng lên khoe, giọng đầy tự hào. "Nghe chiêu tài. Cũng linh nghiệm thật, chẳng tiền về ?"
Cô cắm cúi , chú ý đến ánh mắt của Trần Hà.
Trần Hà nhân lúc đó, nhẹ nhàng xoay điện thoại về phía . Màn hình vẫn khóa.
Cô nhanh chóng trượt từ máy tính sang ứng dụng WeChat, tim đập mạnh trong lồng ngực.
Chỉ cần tìm “Nam Thần 001”, thứ sẽ sáng tỏ.
trong danh sách trò chuyện, thấy đó .
Trần Hà c.ắ.n nhẹ môi, mở khung tìm kiếm, gõ “Nam Thần”.
Kết quả hiện hàng loạt, từ Nam Thần 002 đến Nam Thần 007, duy chỉ 001 là biến mất.
Lòng cô chùng xuống, như thể ai đổ một gáo nước lạnh lên đầu.
Vu Ái Ái xóa , xóa sạch, còn dấu vết.