Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 44: Sự Thật Về "Hương Độc Hồng"
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 14:03:55
    Lượt xem: 1 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vu Ái Ái cảnh giác ngẩng đầu:
"Này, em nghịch điện thoại chị gì thế?"
Trần Hà thản nhiên chuyển màn hình về trang máy tính, đặt điện thoại lên bàn như chuyện gì:
"Gửi link cái móc treo cho nhé. À mà ..." — cô giả vờ buôn chuyện, giọng như vô tình — "Buổi hẹn hò với nam thần của chị thế nào ?"
Mặt Vu Ái Ái lập tức cứng :
"Nam thần nào? Đừng bậy."
"Hôm hẹn chị mà." Trần Hà nhạt, trêu chọc.
Vu Ái Ái gượng, ánh mắt lảng tránh:
"Không , em nhớ nhầm ."
Chỉ thoáng , Trần Hà nhận sự khác thường — ánh mắt đề phòng, giọng gượng gạo, và cách cô né tránh câu hỏi.
Vu Ái Ái lanh lợi đến thế. Có dạy cô — bảo xóa dấu vết, dặn linh tinh. Chính là Nam Thần 001.
Trần Hà thử khơi thêm vài câu, nhưng Vu Ái Ái lập tức đổi sắc mặt, dối trắng trợn, phủ nhận sạch những gì từng kể về chuyện trai hẹn Khâu Nguyệt ngoài.
Cô còn tỏ vẻ bực bội, gắt lên:
"Em đừng ngắt lời chị mãi thế, chị sai đây !"
Cô chu môi, vò nát tờ giấy, rút một tờ khác , giả vờ như chỉ đang tập trung chuyện biên nhận.
Trần Hà cơ hội trôi qua. Cô nghiến răng, im lặng một lúc lập tức chuyển sang bước kế tiếp.
Cô bất ngờ ngẩng đầu, khẽ hít hít khí, :
"Ê, hình như chị đổi nước hoa ."
Vu Ái Ái đang dở liền mất tập trung, nghiêng đầu ngửi mái tóc :
" , mẫu mới của Dior, bạn trai mới mua cho chị. Mùi thơm ?"
Trần Hà gật đầu tán thưởng:
"Chị luôn thích dùng nhãn hiệu . Hồi ở cơ sở năm đó, chị cũng dùng nước hoa Dior. Hồi chẳng mấy ai xài hàng hiệu , bọn ngưỡng mộ lắm. Là loại nào nhỉ?"
Sự đắc ý thoáng hiện nơi khóe mắt Vu Ái Ái:
"Là Pink Poison của Dior."
Trần Hà khẽ , giọng trầm xuống:
" , Pink Poison. nhớ mùi đó — ngọt ngào, ngấy. Khi ngã xuống vách núi, ngửi thấy mùi đó."
Nửa câu , giọng cô bỗng lạnh như băng, ánh mắt sắc lẻm như mũi dùi đ.â.m thẳng khuôn mặt Vu Ái Ái.
Toàn Vu Ái Ái cứng , vẻ kinh hoàng, hoảng hốt và chột lượt hiện rõ mặt.
Một lúc lâu , cô mới gượng :
"Trần Hà, em gì thế? Em nhớ nhầm ?"
Lần , Trần Hà còn vòng vo. Giọng cô chắc nịch, từng chữ rắn rỏi:
" nhớ nhầm. Vu Ái Ái, năm năm , chính cô đẩy xuống vách núi."
Máu mặt Vu Ái Ái lập tức rút sạch, cô bật dậy, lắp bắp:
" Cô... cô đừng ngậm m.á.u phun ! Rõ ràng... rõ ràng là cô tự ngã xuống!"
Giọng run rẩy, thể cũng khẽ run, như chỉ đầu bỏ chạy.
Trần Hà cần thêm — chỉ từ vẻ hoảng loạn , cô câu trả lời khẳng định.
Năm năm , ngày giáo viên và học viên trong cơ sở phát hiện Khâu Nguyệt mất tích, Hiệu trưởng Chu tổ chức chia tìm. Trần Hà cũng tham gia.
Dù đó Khâu Nguyệt tuyệt giao với cô, cô vẫn thể ngơ.
Khi giáo viên và học viên tản tìm kiếm trong hỗn loạn, Trần Hà bỗng nảy ý nghĩ, đến ký túc xá của Khâu Nguyệt xem thử, thể phát hiện điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-44-su-that-ve-huong-doc-hong.html.]
Cô lặng lẽ bước phòng, leo lên giường tầng của Khâu Nguyệt, bắt đầu tìm kiếm.
Trên đầu giường, cô phát hiện một chiếc hộp nhỏ đặt ngay bên gối.
Mở , bên trong là một món đồ trang trí, một nàng công chúa nhỏ mặt trăng.
Món đồ , chính là thứ mà Khâu Nguyệt từng đập vỡ chân cô.
Giờ đây, nó dán cẩn thận từng chút một, khắp nơi chi chít vết nứt, nhưng thiếu một mảnh nào.
Trần Hà sững sờ.
Tại Khâu Nguyệt đập vỡ nó, dán ? Tại thể tuyệt tình đến thế, nhưng trân trọng như ?
Tại từng đồng cảm với , bỗng trở thành kẻ thù, nhưng lưng âm thầm dán món quà nhỏ , lén lút giữ gìn như một báu vật?
Rốt cuộc ở giữa xảy chuyện gì?
Trần Hà dường như thấy bóng dáng nhỏ bé mặc váy trắng, đang xổm một trong phòng học trống, nhặt từng mảnh vỡ lên.
Lúc đó, cô chắc chắn .
Trần Hà cảm thấy trái tim như đang từ từ tan vỡ, giống hệt món đồ trang trí nhỏ .
Khâu Nguyệt chắc chắn đang che giấu một bí mật nào đó.
Cô nhét món đồ trang trí túi áo, nhảy xuống giường, càng thêm khẩn thiết tìm thấy Khâu Nguyệt để hỏi cho rõ. Cô nghĩ Khâu Nguyệt rời khỏi cơ sở; lẽ cô đang trốn trong một căn phòng nào đó. Cô lượt tìm kiếm từng ký túc xá.
cô bỏ sót nhà vệ sinh chung ở khu ký túc xá nữ. Nếu lúc đó cô bước , cô sẽ thấy cô giáo Phùng đang thoi thóp, giấu trong buồng trong cùng.
Tìm xong tầng ba, cô từ tầng hai xuống tầng một, lục soát từng lớp học một.
Cuối cùng, khi đến phòng vẽ nhỏ ở cuối hành lang tầng một, dù tìm thấy , cô vô tình phát hiện những hạt hoa rơi vãi sàn. Cô kinh ngạc nhận , những hạt giống giống hệt hình ảnh hạt hoa Bỉ Ngạn mà Khâu Nguyệt từng cho cô xem.
Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng.
Cánh cửa bất ngờ tông mạnh, một chú cảnh sát mặc đồng phục lao , quát mắng cô bế cô chạy . Chỉ đến lúc , cô mới nhận xung quanh khói đặc bao phủ từ lúc nào.
Vừa chú cảnh sát đưa khỏi tòa nhà, bộ công trình liền đổ sập trong biển lửa. Giáo viên và học sinh hoảng loạn, thì phụ đón, vội vã tự tàu cao tốc rời khỏi đó.
Trần Hà . Cô tìm Khâu Nguyệt.
Cô thấy các cảnh sát đang bàn bạc phương án cứu hộ, phân tích rằng ngoài cô Phùng, Khâu Nguyệt thể cũng ở trong tòa nhà. Họ tập trung tìm kiếm trong đống đổ nát, tổ chức nhân lực đào bới suốt đêm.
Trần Hà bước khập khiễng đống gạch vụn, tìm thấy chú cảnh sát cứu , đưa cho ông xem những hạt hoa trong tay, rằng Khâu Nguyệt thể ở trong đống đổ nát — thể tìm trong núi .
Cảnh sát quy trình và bước riêng. Tiêu Bình Nguyên, đang bận tối mắt tối mũi, hiểu cô gái đang gì, chỉ ngạc nhiên vì cô vẫn còn ở đây. Anh vội vàng gọi đồng nghiệp đưa cô về thành phố để sắp xếp chỗ ở.
Khi đầu , Trần Hà biến mất.
Cô rời , mà tìm một góc khuất qua đêm. Sáng hôm , cô rời khỏi cơ sở, một lên đường tìm kiếm.
Cô tìm kiếm một cách vô định. Từ khi phát hiện hạt hoa Bỉ Ngạn, cô liên tưởng đến ảo tưởng về cái c.h.ế.t của Khâu Nguyệt. Hoa Bỉ Ngạn thường mọc ở nơi núi rừng râm mát, ẩm ướt và ít ánh nắng, những nơi như thế mới thích hợp cho nó sinh trưởng.
Minh Châu Sơn quá rộng, mà những nơi như chỉ một. Cô đến mức đế giày gần như mòn hết, vẫn tìm thấy gì.
Cuối cùng, khi đến rìa một thung lũng, mặt trời gần lặn. Địa thế ở đó hiểm trở, xuống đáy thung lũng men theo một con đường đá cổ.
Trần Hà xuống đáy thung lũng rợp bóng cây, do dự một lúc ngẩng lên bầu trời. Cô tính toán rằng vẫn kịp khứ hồi khi trời tối, liền bước lên bậc đá. Nước rỉ giữa các tảng đá khiến rêu xanh mọc dày, bậc thang trơn trượt, còn phía ngoài đường là vách núi cao chừng hai mươi mét.
Ký ức cuối cùng của Trần Hà là cơn gió lạnh lướt qua lưng, mang theo một làn hương thoang thoảng. Cô cảm thấy mùi hương chút quen thuộc.
Rồi ký ức bỗng chốc đứt đoạn.
