Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 45: Lựa Chọn Im Lặng
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 14:03:56
    Lượt xem: 2 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi ý thức dần trở , Trần Hà thấy tiếng “tít tít” vang lên bên tai. Mí mắt sưng húp khiến cô thể mở mắt.
Cô cố gắng cử động, nhưng ngay cả một ngón tay cũng nhúc nhích . Toàn đau nhức, như thể xương cốt đều vỡ vụn.
Không xa, tiếng chuyện — dường như ai đó đang gọi điện thoại, giọng hạ thấp, quen quen.
“Cô tỉnh. Đầu thương, bác sĩ là chấn động não... Anh đừng ép , lát nữa y tá bác sĩ sẽ đến, dám... ở đây cả ngày, nếu cô c.h.ế.t, đầu tiên nghi ngờ chẳng là ... một ... Lỡ cô tỉnh , trở thành thực vật thì ... Anh thể thực hiện điều hứa với ... Được , sẽ tìm cơ hội khác...”
Đây là gì? Người đó đang cái gì ?
Trần Hà chắc đang tỉnh đang mơ. Một nỗi sợ hãi khủng khiếp tràn đến, khiến tim cô đập loạn, thở gấp gáp. Máy theo dõi tim lập tức phát tiếng báo động dồn dập, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ xa, mỗi lúc một gần.
“Tình trạng bệnh nhân , mau cấp cứu!”
Trần Hà chìm hôn mê.
Không qua bao lâu, ý thức yếu ớt nổi lên, như một bong bóng “ục ục” trồi lên từ vực sâu đáy. Cô vật lộn lâu, đôi mắt mới hé mở một khe.
Trong ánh đèn huỳnh quang mờ ảo, bóng lướt qua trong tầm . Cổ cô cố định bằng nẹp, khiến cô thể rõ mặt đối phương.
Đối phương kinh ngạc kêu lên: “Ôi trời, tỉnh kìa!”
Giọng vang lên giữa cơn hỗn loạn, như ngăn cách bởi một tầng nước. Cô nhận đó là giọng ai, chỉ cảm thấy trong đó sự bàng hoàng, chứ vui mừng.
Một lúc , cô mới nhớ đó là giọng của bạn học Vu Ái Ái.
“Vu Ái Ái...” Môi cô mấp máy mặt nạ oxy, gần như phát tiếng, chỉ thể tạo khẩu hình.
“Trần Hà, em tỉnh ? Em , rơi xuống vách núi?” Vu Ái Ái cúi sát mặt cô, lo lắng hỏi.
Trần Hà cố gắng nhớ , nhưng thể nhớ .
Tuy , cô nhớ đến làn hương thoang thoảng khi ký ức đứt đoạn. Mùi ngọt ngào vị hạnh nhân, dường như là mùi nước hoa.
Ở cơ sở là giáo viên và học sinh, ít dùng nước hoa, nhưng Vu Ái Ái thói quen đó. Không lâu đây, cô còn khoe rằng tặng một chai “Pink Poison” (Hương độc hồng) của một thương hiệu nổi tiếng, chính là mùi hương .
cô chắc thực sự ngửi thấy, chỉ là ảo giác do mùi hương Vu Ái Ái để trong suốt thời gian cô hôn mê, khi cô ở bên cạnh .
Vu Ái Ái đang chờ câu trả lời của cô. Trong tầm mờ ảo của Trần Hà, đôi mắt xuống từ phía giống như hai hố đen sâu hoắm.
Trần Hà đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Cô linh cảm rằng nếu điều gì đó, Vu Ái Ái thể dễ dàng siết chặt ống thở oxy của cô.
“Không nhớ...” Cô m.ô.n.g lung, hé mở đôi môi khô nứt.
Cô thấy Vu Ái Ái thở phào nhẹ nhõm.
Vu Ái Ái : “Chắc là bậc thang trơn quá, nên em mới trượt chân rơi xuống vách núi. Phải ?”
“Phải...”
Vu Ái Ái như trút gánh nặng, giọng điệu trở nên thoải mái hơn: “Em cũng thật bất cẩn. Nếu nhờ cái cây cản , lẽ em mất mạng . Là hai nông dân hái t.h.u.ố.c phát hiện em, đó họ gọi 120. Cũng thật trùng hợp, hôm đó chị thương ở chân, khi đến bệnh viện thì đúng lúc thấy em đưa xuống từ xe cấp cứu...”
Qua những lời dứt của Vu Ái Ái, Trần Hà hôn mê suốt hai ngày. Hai nông dân danh tính của cô, bệnh viện ban đầu định báo cảnh sát. đúng lúc , Vu Ái Ái đến khám , nhận cô và sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc, nên bệnh viện báo nữa.
“Chị canh em hai ngày hai đêm , em cảm ơn chị đấy!” Giọng của Vu Ái Ái khiến cô cảm thấy nhức đầu.
Lúc , bác sĩ bước . Thấy Trần Hà tỉnh , ông liền hỏi Vu Ái Ái tại bấm chuông gọi y tá kịp thời.
Vu Ái Ái thờ ơ đáp: “Mải chuyện với cô nên quên mất.”
“Tình trạng của cô như thế mà cô còn chuyện với cô ?” Bác sĩ trách nhẹ, cúi xuống hỏi Trần Hà: “Cô bé, cháu gãy xương ở nhiều chỗ, cần phẫu thuật sớm. Phẫu thuật cần nhà ký tên, nhưng đến giờ vẫn liên lạc với gia đình cháu. Cháu nhớ điện thoại của bố ?”
Trần Hà lúc mới , trong suốt hai ngày cô hôn mê, Vu Ái Ái từng liên lạc với giám hộ của cô. Ánh mắt cô dần chuyển sang Vu Ái Ái, đầy nghi vấn.
Vu Ái Ái lảng tránh ánh mắt của cô, : “Chị điện thoại nhà em .”
Bác sĩ kìm , lên tiếng: “Cô bạn học của cô ? Ở chỗ giáo viên chắc chắn liên lạc. Bảo cô xin điện thoại của giáo viên, mãi vẫn xin ?”
Vu Ái Ái mở to mắt, đáp ngay: “Bác sĩ, ông chuyện hỏa hoạn ở cơ sở Tàng Mặc ? Xảy chuyện lớn như , hiệu trưởng và giáo viên của chúng bận tối mặt, đều mất liên lạc , cũng còn cách nào!”
Bác sĩ thấy môi Trần Hà mấp máy, liền vội bảo Vu Ái Ái im lặng, kéo mặt nạ oxy một chút, cúi xuống lắng .
Giọng Trần Hà yếu ớt như tơ: “Viện phúc lợi Trừng Châu...”
Ngay tối hôm đó, viện trưởng Viện Phúc lợi Trẻ em Xã hội thành phố Trừng Châu đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-45-lua-chon-im-lang.html.]
Bà viện trưởng năm mươi tuổi, là một phụ nữ trung niên giản dị, suy giảm thị lực, chỉ còn một phần. Bà nắm tay Trần Hà, rưng rưng nước mắt, ngừng cảm ơn Vu Ái Ái vì chăm sóc cô.
Lúc , Trần Hà ý định báo cảnh sát, họ điều tra sự thật về việc cô rơi xuống vách núi.
căn cứ duy nhất để cô nghi ngờ chỉ là làn hương thoang thoảng mà cô ngửi thấy khi rơi xuống vách núi trong ký ức, điều đó thể xem là bằng chứng.
Theo lời bác sĩ, hai nông dân gọi 120 cũng tận mắt chứng kiến quá trình cô rơi xuống. Khi đang hái t.h.u.ố.c trong thung lũng, họ chỉ thấy một tiếng kêu kinh hãi, đó là tiếng cành cây gãy, đến tiếng va chạm nặng nề xuống đất.
Lần theo âm thanh, họ phát hiện cô trong bụi cỏ.
Không thấy bất kỳ ai khác.
Trong tình huống , dù báo cảnh sát cũng khó mà điều tra gì.
Cô Vu Ái Ái. Cô lưng viện trưởng, vẻ mặt giống như một con ch.ó rừng ẩn trong bóng tối, chỉ chờ thời cơ để c.ắ.n đứt cổ họng con mồi.
Viện trưởng lớn tuổi, là khuyết tật, ở nơi xa lạ như thành phố Tề An, khả năng giải quyết một vụ cố ý g.i.ế.c mà chứng cứ.
Còn cảnh của cô thì quá tồi tệ. Cô thương nghiêm trọng, gãy xương ở nhiều chỗ, khi đang trong tình trạng liệt, sắp phòng phẫu thuật. Sau ca mổ, chắc chắn cô sẽ liệt giường, tương lai liệu thể dậy vẫn còn là điều .
Giống như một miếng thịt thớt, mặc khác tùy ý cắt xẻ. Nếu ai đó nhân cơ hội ám sát cô nữa, thì việc đó sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.
Thế nên Trần Hà chọn im lặng. Bất kể ai hỏi, cô cũng chỉ rằng nhớ rơi xuống vách núi như thế nào.
Ngay đó, cô phát hiện một điều khác: tất cả thứ trong tầm mắt đều là đen trắng.
Ban đầu, cô còn cho rằng đó là do màu sắc của bệnh viện vốn đơn điệu, nhưng cô nhận điều gì đó đúng — dường như cô còn thấy màu sắc nữa.
Ngay cả khi gãy xương bảy chỗ, thể sẽ liệt suốt đời, cô cũng từng kinh hoàng đến thế.
Cô hoảng sợ kêu lên. Viện trưởng giật , vội vàng gọi bác sĩ đến.
Cô hỏi tại thấy màu sắc. Sau khi các bác sĩ khoa ngoại thần kinh và khoa mắt cùng hội chẩn, họ đưa kết luận rằng chấn thương ở đầu tổn thương dây thần kinh thị giác.
“Có chữa ?” Trần Hà hỏi, giọng đầy hy vọng.
Bác sĩ khó xử đáp: “Tình trạng phức tạp. Ngay cả khi tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ, cũng chắc kết quả . Hơn nữa, với tình trạng hiện tại, cháu thể chịu đựng ca phẫu thuật đó. Trước hết cứ chữa các vết thương khác . Dù cũng chỉ là mù màu thôi, vấn đề quá nghiêm trọng.”
Lòng Trần Hà như rơi xuống đáy vực. Với khác, điều đó thể chẳng là gì, nhưng với cô thì khác.
Cô yêu nghệ thuật như yêu chính sinh mệnh của . Trở thành mù màu chẳng khác nào tước một nửa sự sống.
Cô cầu xin tha thiết, nhưng bác sĩ chặn lời cô bằng một câu: “Là thấy màu sắc, sống?”
Cô còn gì để . Người c.h.ế.t cũng thể thấy màu sắc.
Viện trưởng an ủi cô: “Đợi khi các vết thương của cháu định , chữa trị cũng muộn mà.”
Bác sĩ vội vàng phụ họa theo.
Cô , đó chỉ là lời dối thiện ý của bác sĩ. Tổn thương thần kinh thị giác nếu bỏ lỡ thời điểm điều trị nhất, sẽ khó thể chữa khỏi.
Lúc , cô cảm thấy an ủi phần nào và nghĩ rằng sống sót.
Cô quá nhiều câu hỏi giải đáp.
Lý do thực sự khiến Khâu Nguyệt tuyệt giao với là gì? Ai đưa Khâu Nguyệt ?
Và ai chỉ thị Vu Ái Ái tay lấy mạng cô? Tại g.i.ế.c cô?
Khâu Nguyệt rốt cuộc đang ở ?
Chỉ khi còn sống, cô mới cơ hội sáng tỏ tất cả.
Cô hỏi viện trưởng xem đồ đạc cá nhân của giữ cẩn thận , trong đó một chiếc khăn tay gói . Viện trưởng tìm và quả thật tìm thấy.
Cô nhờ viện trưởng tìm giúp một chậu hoa, gieo những hạt giống gói trong chiếc khăn tay xuống.
Viện trưởng đặt chậu hoa lên tủ đầu giường, tò mò hỏi cô đang trồng hoa gì.
Cô : “Đây là hoa, đây là bạn cháu. Khi hoa nở, chính là ngày chúng cháu gặp .”
...
