Vu Nhị thấy Khâu Nguyệt  phía . Cô  ôm ngực: “Cậu   sợ c.h.ế.t  . Anh   ?”
 
“   .” Khuôn mặt Khâu Nguyệt phẳng lì và trắng bệch, như nổi lơ lửng trong màn đêm.
 
Vu Nhị ngạc nhiên: “Không      tìm , nên mới dẫn  đến đây ?”
 
Đầu Khâu Nguyệt nghiêng một chút,  vẻ tinh nghịch, nhưng góc cổ   kỳ lạ: “Không . Là     tìm , dẫn   ngoài mà.”
 
Vu Nhị tức giận, chỉ  cô : “Khâu Nguyệt,    đang đùa  ? Rõ ràng là …”
 
Trên mặt Khâu Nguyệt từ từ nở một nụ : “Cậu nghĩ kỹ  xem.”
 
Vu Nhị ôm đầu, bộ não dường như  chậm: “Hình như  chuyện như , là   bảo  gọi  … … …” Ánh mắt cô  lảng tránh, mơ mơ hồ hồ, đột nhiên  nhớ rõ là năm nào tháng nào.
 
Bất chợt,  vật gì đó dài, mảnh và mềm mại bay trong gió. Vu Nhị theo bản năng đưa tay đón lấy một cánh. “Đây là cánh hoa ? Cánh hoa của loài hoa nào?”
 
Khâu Nguyệt rũ đầu xuống,  mái tóc bay bay phát  câu trả lời u uẩn: “Hoa… Bỉ… Ngạn…”
 
“Hoa Bỉ Ngạn? Bỉ Ngạn…” Vu Nhị đột nhiên hiểu  điều gì, chợt tỉnh giấc  Khâu Nguyệt.
 
Cơ thể Khâu Nguyệt dường như mỏng manh và dễ vỡ,  gió đêm xé rách, lồng n.g.ự.c lộ  xương sườn, vô  cọng hoa mọc  từ  cô, những đóa Bỉ Ngạn yêu mị đung đưa trong đêm.
 
Dù là truyện tranh tĩnh, nhưng cách chia khung hình khéo léo và kỹ thuật vẽ điêu luyện khiến cảnh tượng  đầy tính động, khiến   cảm nhận  sự bung nở mạnh mẽ của hoa, dường như còn  thấy âm thanh đổ vỡ của cơ thể đang phân hủy.
 
Kinh hoàng mà tuyệt mỹ.
 
Vẻ mặt Vu Nhị cực kỳ kinh hãi, lùi  phía : “ nhớ  , Khâu Nguyệt, …   c.h.ế.t !”
 
Nửa khuôn mặt còn  của Khâu Nguyệt nở nụ : “Vậy  còn nhớ  c.h.ế.t như thế nào ?”
 
“  ,   ! Không liên quan đến !”
 
“Cậu thực sự   gì hết ? Nói ,  sẽ tha cho .” Khâu Nguyệt như hình nhân giấy,  gió nâng đỡ bay lơ lửng về phía . Từ hốc mắt của một bên hộp sọ mọc  những sợi hoa mềm mại, lướt qua mặt Vu Nhị.
 
Vu Nhị hét lên một tiếng, xoay  bỏ chạy. Phía  bóng tối đột nhiên xuất hiện một bậc thang đá  xuống. Những bậc thang bằng đá cổ xưa phủ đầy rêu phong. Cô  cuống cuồng chạy xuống theo bậc đá.
 
Chạy  một đoạn, cô  đột nhiên  ,  quanh  tự lẩm bẩm: “Không đúng, nơi … hình như   từng đến!”
 
Một cơn gió mạnh lướt qua, cuốn  màn sương đêm. Tầm  đột nhiên rộng mở, ống kính kéo  cảnh: cô  đang   một bậc thang đá dốc , bên  là thung lũng sâu rậm rạp cây cối.
 
“Đây là… Thung lũng Bắc Lộc…” Cô  run rẩy  , nghiến răng rít  tiếng.
 
Một cơn gió lướt qua từ phía , thổi tung mái tóc cô .
 
“Mùi hương…” Mắt cô   thẳng, ngửi mùi trong gió, lẩm bẩm: “Là nước hoa Thuốc Độc Hồng Phấn của .”
 
Một bàn tay đột ngột đẩy mạnh  lưng cô . Vu Nhị rơi khỏi bậc đá, lao xuống vực. Giữa  trung, cơ thể cô  xoay lật, ngửa mặt lên ,  kẻ thủ ác  đẩy .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-49-loi-nguyen-truot-nga.html.]
Một bóng    bậc đá  xuống cô . Mái tóc dài  uốn lượn sóng  buộc thành đuôi ngựa lệch về vai trái. Đó   Khâu Nguyệt. Đó là chính cô  — Vu Nhị thời học sinh.
 
Vu Nhị trưởng thành trong lúc rơi xuống nhanh chóng, khóe miệng bật  một câu: “Đó là …  là ai?”
 
Khoảnh khắc , diện mạo Vu Nhị trưởng thành  đổi, biến thành một  khác.
 
Độc giả xem đến đây  khỏi bối rối, cảm thấy khuôn mặt  quen thuộc. Người trí nhớ   lật  những trang truyện , mới nhớ  đó là cô gái Trần Hà —  từng cãi  với Khâu Nguyệt.
 
Cô gái Trần Hà rơi xuống vực sâu. Trong tiếng “rầm” nặng nề, khung hình trở thành một màu đen tuyền.
 
Khung hình tiếp theo, màu đen dần nhạt . Ánh sáng lóe lên, xuất hiện khuôn mặt thất khiếu chảy máu. Là Vu Nhị trưởng thành.
 
Khung hình kéo thành góc  từ  xuống, khung cảnh  còn là thung lũng nữa. Cơ thể Vu Nhị biến dạng,   nền xi măng  tòa chung cư, m.á.u lênh láng  .
 
Những  vây xem bàn tán xôn xao:
 
“Nghe  là rơi từ tầng thượng xuống.”
 
“Tòa nhà  bao nhiêu tầng ?”
 
“Mười bảy tầng.”
 
“Vậy   là từ tầng mười tám xuống ? Đây   là ý nghĩa của mười tám tầng địa ngục ?”
 
“Chắc là tự sát nhỉ?”
 
“Có lẽ .     quản lý , camera giám sát thấy cô  nửa đêm  chân trần  ngoài,   thang máy mà leo bằng cầu thang bộ. Từ tầng tám leo mãi lên sân thượng,  leo  lẩm bẩm  chuyện, cứ như   vô hình đang gọi cô . Rồi  đó, cô  nhảy từ sân thượng xuống.”
 
“Trời ơi, rợn  quá…    ma ám  !”
 
Khung hình  kéo xa hơn, trở thành một bức ảnh tin tức chụp từ  cao, kèm theo tiêu đề: Thiếu nữ đêm khuya nhảy lầu.
 
Bên  là một bức ảnh khác, cũng là tin tức, tiêu đề: Nữ sinh cấp ba rơi vực trọng thương tại núi Minh Châu.
 
Phía  ghi chú ngày đăng tin — chính là năm năm ,  ngày thứ hai  vụ cháy ở căn cứ.
 
Dòng chữ cuối cùng của chương xuất hiện, to và đậm:
“Cần thiết cho cốt truyện, xin đừng bắt chước. Còn tiếp.”
 
…
 
Thường Đình đang xem mà toát mồ hôi lạnh. Điện thoại đột nhiên rung lên,  suýt nữa ném nó  như Vu Nhị trong truyện tranh. Nhìn kỹ , là cuộc gọi của học trò. Anh bực bội nhấc máy.
 
“Truyện tranh  xem , Trần Hà  đang giả thần giả quỷ…”
 
“Sư phụ,” Chu Chính Chính ngắt lời , giọng run nhẹ, “Người ở Viện Phúc lợi Trừng Châu , Trần Hà từng  thương do rơi từ độ cao. Địa điểm xảy  chuyện là Thung lũng Bắc Lộc, núi Minh Châu.”