Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 51: Trò Chơi Của Trần Hà

Cập nhật lúc: 2025-10-30 14:32:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thấy khí sắp căng thẳng đến mức cãi , Chu Chính Chính vội vàng lên tiếng giải thích:

“Trần Hà, cô đừng nóng. tình trạng của lão viện trưởng, nên đặc biệt với bà là cảnh sát. chỉ là bạn của cô ở bên , tiện đường qua thăm và trò chuyện một chút, chỉ thôi.”

 

Nói , lấy một túi lớn từ bàn lên, đặt lên mặt bàn:

“Lão viện trưởng Tết Trung thu năm nay cô ăn bánh trung thu bà , nên đặc biệt một ít, nhờ mang đến cho cô.”

 

Ánh mắt Trần Hà dịu :

“Cảm ơn.”

 

Chu Chính Chính tiếp lời:

“Lão viện trưởng kể rằng ngã, gãy tổng cộng bảy chỗ: đùi trái, cánh tay trái, xương đòn trái, cổ tay , xương hông, đầu gối và xương sườn, còn kèm theo tổn thương nội sọ, nghiêm trọng.”

 

Trần Hà im lặng .

 

Chu Chính Chính tiếp:

“Sau khi thương, cô đưa Bệnh viện Thành phố chúng . Ngày nhập viện là ngày thứ hai vụ cháy căn cứ. Cô nguy kịch nhiều , khi cấp cứu mới giữ tính mạng. Lão viện trưởng nhận tin, đến thành phố Tề An là vài ngày . Bà , may mắn một nữ sinh bạn học của cô luôn túc trực trong phòng bệnh chăm sóc.

 

“Sau đó, cô trải qua nhiều ca phẫu thuật, viện suốt nửa năm. Khi thi đại học, cô vẫn liệt giường, xin phòng thi riêng mới thành. Hai năm đầu đại học cô xe lăn. Trải qua quá trình phục hồi chức năng lâu dài, may mắn là cuối cùng cô dậy .

 

Điều đáng tiếc là, cô để di chứng mù màu, thể thực hiện ước mơ trở thành họa sĩ sơn dầu. Lão viện trưởng , tuy cô bao giờ than thở, nhưng bà đau khổ đến mức nào. Bà xót xa.”

 

Trần Hà cúi đầu xuống, giấu sự xúc động bất chợt dâng lên. Giọng cô khàn:

“Đừng những chuyện nữa.”

 

, vẫn nên những điều hữu ích.” Thường Đình mở miệng, giọng khô khốc như một khúc gỗ cảm xúc:

“Trọng điểm là, địa điểm xảy t.a.i n.ạ.n rơi từ độ cao của cô chính là ở Thung lũng Bắc Lộc. Trần Hà, tại đến Thung lũng Bắc Lộc? Chẳng lẽ cô sớm Khâu Nguyệt chôn ở đó?”

 

Trần Hà ngẩng đầu lên, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh, trả lời:

“Đương nhiên là .”

 

Thường Đình chằm chằm cô, giọng nặng nề:

“Cô là trùng hợp ?”

 

“Không, bao giờ đ.á.n.h trận mà chuẩn . phân tích, mới đến đó.”

 

“Phân tích ?”

 

Trần Hà xoay chuỗi hạt pha lê giữa các ngón tay, từng hạt va phát tiếng lách tách đều đặn, như đang niệm tràng hạt.

 

Giọng cô trầm xuống, suy nghĩ rõ ràng:

“Sau vụ cháy căn cứ, hầu hết các bạn học đều rời . nghĩ về nhà cũng gấp trong mấy ngày đó, nên loanh quanh, tìm Khâu Nguyệt.”

 

Ánh mắt Thường Đình trở nên phức tạp:

“Cô sớm trở mặt với Khâu Nguyệt ? Tại còn tìm cô ?”

 

Trần Hà khẽ thở dài:

“Anh hiểu.”

 

Thường Đình nghẹn một , dứt khoát bỏ qua chủ đề tế nhị và vô ích đó, nắm lấy điểm mấu chốt:

“Cô , cô loanh quanh tình cờ đến Thung lũng Bắc Lộc ?”

 

“Không tình cờ, là vì hạt giống.”

 

“Nói rõ hơn.”

 

nhặt hạt giống hoa Bỉ Ngạn trong phòng vẽ nhỏ. Liên tưởng đến những ảo tưởng về cái c.h.ế.t của Khâu Nguyệt, một dự đoán lành. nghĩ Khâu Nguyệt chắc chắn c.h.ế.t, như cô từng tưởng tượng — chôn ở một nơi nào đó, rải đầy hạt hoa Bỉ Ngạn. Sau đó nghĩ, loại đất phù hợp nhất cho hoa Bỉ Ngạn sinh trưởng là nơi ẩm ướt, thấy ánh mặt trời. Vì , cô thể chôn ở một nơi khuất nắng núi.”

 

Ánh mắt Thường Đình lóe lên nghi ngờ:

“Cô suy đoán , tại lúc đó với cảnh sát?”

 

“Làm ?”

 

“Cô với ai?”

 

“Một cảnh sát lớn tuổi, ông họ gì. Khi đó ông đang chỉ huy đào bới đống đổ nát. với ông hai câu, ông căn bản lọt tai, chỉ kêu tìm xe đưa rời .”

 

Cảnh sát lớn tuổi... Thường Đình lập tức đó là ai — sư phụ của , Tiêu Bình Nguyên.

 

Trần Hà khẽ thở dài:

“Cảnh sát Thường, lúc đó nếu tìm là , tin ?”

 

Thường Đình im lặng.

 

Khả năng suy đoán còn gọi là trực giác — năng lực mà bình thường thể tin tưởng dễ dàng. Đặt cảnh lúc đó, đều cho rằng Khâu Nguyệt thể mắc kẹt trong tòa nhà cháy.

 

Cho dù là , nếu khi một cô gái nhỏ đột nhiên chạy đến về hạt hoa Bỉ Ngạn, về ảo tưởng cái c.h.ế.t, cũng sẽ chỉ cho đó là lời viển vông của một học sinh nghệ thuật, bảo cô mau về nhà, đừng xen chuyện điều tra.

 

Thấy im lặng, Trần Hà đoán đang nghĩ gì, khẽ :

trách chú cảnh sát đó, bằng chứng gì ngoài lời , ai mà tin ? Vì , tự thử vận may.”

 

Đầu óc Thường Đình cũng tỉnh táo, :

“Trong núi Minh Châu nhiều nơi phù hợp với môi trường khuất nắng.”

 

, chỉ một chỗ. Cho dù tìm đúng nơi, chỉ cần che đậy sơ qua thì chỗ chôn cất cũng khó mà phát hiện ngay mắt. cam tâm. Hôm đó từ sáng đến tối, xa, xa. Thung lũng Bắc Lộc là nơi cuối cùng đến.”

 

Trong lòng Thường Đình ngũ vị tạp trần. Núi Minh Châu lớn như , một cô gái nhỏ lặn lội khắp núi rừng, chắc chắn là chuyện dễ dàng. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Trần Hà thật.

 

Thấy vẫn im lặng, Trần Hà tự giễu một tiếng:

“Chỉ dựa chút suy đoán mà tìm khắp núi, vẻ như một kẻ tâm thần đúng ? Chúng vẽ truyện tranh, chút tâm thần là chuyện bình thường. Sau , năm năm , mới đoán đúng. Đáng tiếc là kịp xuống đáy thung lũng tìm kỹ thì ngã xuống.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-51-tro-choi-cua-tran-ha.html.]

 

Thường Đình gật đầu:

“Hiểu . Theo ý trong truyện tranh của cô, cô cho rằng Vu Ái Ái đẩy cô xuống.”

 

nghĩ là .”

 

“Có căn cứ ? Nếu cô thể đưa bằng chứng, sẽ lập tức bắt cô .”

 

“Mùi nước hoa.” Trần Hà chỉ cuốn truyện tranh. “Truyện tranh thể hiện .”

 

Mặt Thường Đình nhíu :

“Cái đó thể bằng chứng.”

 

ngay là vô dụng mà.”

 

nếu lúc đó cô báo cảnh sát, vẫn còn hy vọng rõ sự thật. Tại báo?”

 

Trần Hà bất đắc dĩ:

“Cảnh sát Thường, tình trạng của khi nhập viện, và nữ sinh bạn học chăm sóc là ai ?”

 

Sắc mặt Thường Đình đổi:

“Vu Ái Ái?”

 

Trần Hà giơ ngón tay cái lên.

 

Thường Đình hỏi:

“Tại là cô ?”

 

“Cô rằng hôm đó cũng thương ở chân, tình cờ gặp đưa xuống xe cứu thương. Trước khi viện trưởng phúc lợi của chúng đến, cô luôn chống nạng, quản khó khăn, túc trực bên giường bệnh của .”

 

“Trùng hợp ?”

 

Trần Hà đầy ẩn ý:

, thật là trùng hợp.”

 

Thường Đình ý ngoài lời của cô, hỏi:

“Ý cô là chân cô thương là trùng hợp?”

 

chắc, hỏi cô .”

 

“Cô từng biểu hiện bất thường nào ?”

 

“Khi nửa mê nửa tỉnh, thấy cô gọi một cuộc điện thoại, trong điện thoại xúi giục cô g.i.ế.c .”

 

Thường Đình cau mày:

“Lúc đó cô thần trí tỉnh táo, chắc chắn ảo giác ?”

 

“Không chắc.” Trần Hà xòe tay.

“Lúc đó dám lên tiếng, báo cảnh sát cũng vô dụng, nên chọn im lặng. Vu Ái Ái còn hỏi liệu nhớ tình hình lúc rơi xuống vực . chỉ mất trí nhớ, nhớ gì cả.”

 

Thường Đình im lặng.

 

Quả thực, nếu tất cả những điều là sự thật, lúc đó Trần Hà khả năng chống cự; nếu để lộ điều gì, chắc chắn sẽ kích thích ý định g.i.ế.c của Vu Ái Ái.

 

Giữ im lặng thật sự là cách khôn ngoan nhất.

 

Anh chút khâm phục sức chịu đựng của Trần Hà nhưng biểu lộ, chỉ :

“Dù là như , cũng bằng chứng xác thực, tất cả đều là suy đoán của cô.”

 

“Không. bằng chứng.” Mắt Trần Hà lóe lên vẻ tinh ranh.

“Thứ Tư và Thứ Sáu tuần , gặp Vu Ái Ái, trò chuyện với cô khá nhiều.”

 

Mắt Thường Đình sáng lên:

“Có ghi âm ?”

 

“Có phim. Chúng gặp ở phòng khách bên hông tầng một nhà , chủ nhà lắp camera giám sát căn phòng đó, chỉ là nó quá nổi bật. Bất ngờ ?”

 

Thường Đình bật dậy ngay, hai bước :

“Tại sớm?”

 

tiết tấu của .”

 

Bị quả báo, Thường Đình suýt chút nữa nghẹn.

 

Trần Hà nhịn :

“Anh cũng đừng giận thế. Xem xong camera sẽ , cô lúc thì nhận, lúc thì phủ nhận, chẳng tác dụng gì, xem sớm xem muộn cũng khác .”

 

Thường Đình giơ ngón trỏ lên, mãi mới thốt lời:

“…Sao cô là vô dụng? Nếu Vu Ái Ái vấn đề sớm hơn, gọi đến hỏi cung một chút, hỏi ! Tại cứ vẽ thành truyện tranh đăng lên ?”

 

Trần Hà xòe tay:

“Năm năm các cũng hỏi cung cô , cũng chẳng hỏi ? Bây giờ sớm hơn hai ngày muộn hơn hai ngày, khác gì ?”

 

Thường Đình nghiến răng đến mức thái dương lộ gân xanh, chỉ tay cô và : “Cô c.h.ế.t. Cô giống như Từ Tham Đông, theo truyện mà đòi mạng, ?”

 

“Đây là suy đoán căn cứ. Cảnh sát Thường, hiểu luật hơn , chuyện bằng chứng.” Ánh mắt Trần Hà lạnh lùng như những mũi kim châm, cô tiếp: “À đúng , khi tập truyện cập nhật, Vu Ái Ái gọi điện cho hỏi cùng một câu, cô hỏi c.h.ế.t .”

 

“...Cô trả lời thế nào?”

 

Nụ của Trần Hà lạnh lùng như lưỡi dao: “ , đúng .”

Loading...