Vũ Lăng Xuân Thiếu - Chương 139: Cố nhân.
Cập nhật lúc: 2024-12-31 08:53:29
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe nàng gọi như , trong lòng Khuất Nguyên Đình bỗng cảm thấy nặng nề.
Hắn liếc về hướng chính sảnh và nhà bếp, đó thấp giọng với nàng:
“Không gì, đây.”
Nói xong, ánh mắt phức tạp về phía nữ tử mặt.
Linh Phủ bất giác đối diện ánh mắt tựa hồ mang theo chút tủi , thoáng chốc ngây . nàng nhanh chóng thu hồi ánh , nhẹ giọng :
“Huyện lệnh đại nhân thong thả.”
Rồi nàng mở cửa, tránh sang một bên.
Ngực Khuất Nguyên Đình càng thêm nặng nề. Cảm giác sự xa cách khác thường của Linh Phủ, lòng như một mảng tro tàn bao phủ. Hắn vén áo, cất bước rời .
Linh Phủ lặng tiếng bước chân dần xa, đóng cửa , lặng bên khung cửa một lát, đó mới trong.
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên rõ ràng.
Linh Phủ ngỡ rằng Khuất Nguyên Đình , nhẹ thở dài một , xoay mở cửa.
ngoài dự đoán của nàng, bên ngoài là một đồng tử thanh tú, cung kính đưa một phong thư mời.
“Từ tiểu thư, phu nhân nhà mời tiểu thư đến gặp mặt.”
Linh Phủ mở thư ngay tại chỗ. Nhìn thấy tên ký ở cuối, nàng sững sờ.
Tại phòng chữ Thiên một ở Vạn Long Các, Linh Phủ gặp một nữ tử phục sức hoa lệ, dung nhan rực rỡ – Long Cảnh Lâu.
Vừa thấy Linh Phủ, Long Cảnh Lâu liền thiết nắm tay nàng, kéo đến chiếc đệm gấm.
“Long tỷ tỷ lâu gặp, tỷ đến huyện Sở Ấp thế ?” Linh Phủ mỉm hỏi.
Long Cảnh Lâu thẳng thắn đáp:
“Ta phụng mệnh đến đây để hầu hạ Quan sát phó sứ Triệu Tri Lâm. Biết ở đây, ngờ tiếng tăm lớn đến . Ta chẳng tốn chút công sức nào tìm chỗ ở của .”
Nàng :
“Theo lý, đáng lẽ đến thăm . dẫu cũng xuất hèn mọn, phụ và mẫu đều là thư hương, sợ đường đột đến thăm sẽ . Vậy nên mới thư mời đến gặp.”
Linh Phủ ngờ Long Cảnh Lâu thành thật và chu đáo như thế, bất giác sinh chút thiện cảm.
“Long tỷ tỷ thật khách khí, tỷ đến huyện Sở Ấp, nơi đây chẳng nhờ tỷ mà thêm phần tươi ? Ta còn cảm ơn tỷ vì gửi đến thỏi vàng, thực khiến cảm thấy hổ.”
Nha bưng lên ngon, Long Cảnh Lâu tự tay rót mời Linh Phủ.
“Muội là khách sáo . Tỷ coi trọng những thứ vàng bạc tầm thường . Điều coi trọng là tình bằng hữu giữa chúng .”
Long Cảnh Lâu ánh mắt chân thành:
“Muội rõ ràng sở hữu tài nghệ tuyệt thế, nhưng dùng nó để cầu danh lợi. Như quân tử mặc áo vải nhưng cất giấu ngọc ngà, công thành mà nhận. Phẩm cách , tỷ thật lòng ngưỡng mộ. Từ khi , quyết định kết giao cùng , mong rằng chê trèo cao.”
“Không dám, dám.” Linh Phủ khen đến đỏ mặt, đáp: “Nếu tỷ thật lòng coi là bạn, chuyện cũ xin đừng nhắc .”
“Được, nhắc nữa.” Long Cảnh Lâu vui vẻ đồng ý.
Linh Phủ khẽ đưa mắt quan sát xung quanh. Nàng hiểu, nếu Long Cảnh Lâu thực sự phụng mệnh hầu hạ Triệu Tri Lâm, thời gian gặp ?
Long Cảnh Lâu vốn là tinh tế, thần sắc Linh Phủ liền nàng nghĩ gì, liền mỉm giải thích:
“Dù đến đây theo mệnh lệnh, nhưng Triệu phó sứ cũng công việc chính sự của , lúc nào cũng cần ở bên. Ngày mai cũng rảnh rỗi, nên mời cùng chơi ở Sở Ấp, ý thế nào?”
Linh Phủ đáp:
“Đương nhiên sẽ tròn nghĩa vụ chủ nhà.”
Long Cảnh Lâu vui mừng :
“Quá ! Ngày mai là Thất Tịch, núi Thủy Vân ở đây nổi tiếng, chúng thể đến đó dạo chơi.”
Thao Dang
Linh Phủ ở huyện Sở Ấp vài tháng, nhưng nào ngoài thưởng ngoạn. Tên núi Thủy Vân, nàng cũng từng qua chỉ một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vu-lang-xuan-thieu/chuong-139-co-nhan.html.]
Nàng rốt cuộc cũng chỉ là thiếu nữ với tâm hồn yêu thích tiêu dao, lập tức sảng khoái đáp ứng.
Long Cảnh Lâu thoáng qua trang phục của Linh Phủ, khẽ chau mày : “Muội , đừng trách tỷ tỷ lỗ mãng, vì cớ gì luôn mặc y phục thế ? Ta các thiếu nữ ở kinh đô thường chuộng nam trang, nhưng ngày nào cũng ăn mặc như .”
Linh Phủ khẽ đáp lời: “Ta việc ở huyện nha, y phục thế thuận tiện hơn.”
Long Cảnh Lâu gật đầu: “Thì là . ngày mai chúng ngoài, chớ nên ăn mặc thế nữa. Thất tịch vốn là ngày cầu khéo tay, mà cải nam trang, lỡ Ngưu Lang Chức Nữ nhầm, ứng lời cầu nguyện của , chẳng thiệt thòi ?”
Linh Phủ bật : “Vậy thì cứ theo lời Long tỷ tỷ.”
Hai chuyện trò hợp ý, Long Cảnh Lâu nỡ rời Linh Phủ, tha thiết mời nàng nghỉ qua đêm, Linh Phủ từ chối , bèn chấp thuận.
Linh Phủ để bức thư ngắn, giải thích tối nay về, Long Cảnh Lâu sai hầu mang thư đến Đôn Nghĩa Phường báo tin.
Sáng sớm hôm , khi rửa mặt dùng điểm tâm, Long Cảnh Lâu lấy rương đựng y phục và hộp đựng trang sức, tinh tế trang điểm cho Linh Phủ.
Tốn chút công sức, xong xuôi , đến ngay cả Long Cảnh Lâu cũng kìm cảm thán.
“Muội Linh Phủ, quả là quá ...”
Nàng đẩy Linh Phủ tới gương đồng, trong gương hiện một gương mặt tuyệt sắc vô song.
Long Cảnh Lâu thẩm mỹ xuất chúng, nàng chải cho Linh Phủ kiểu tóc Phiêu Gia Kế, đầu chỉ dùng trang sức hai màu đỏ và trắng, giản đơn mà thanh nhã.
Đỏ là trâm vũ khổng tước, trắng là đôi trâm cài hoa sen nhỏ tinh xảo cẩn ngọc trai, kèm tua rua nhỏ thả bên tóc mai, nhẹ lay động theo từng cử chỉ.
Y phục nàng chọn cho Linh Phủ là áo mỏng tay rộng bằng sa trắng, phối cùng áo ngắn màu sen nhạt, thắt lưng đeo ngọc bích và châu báu tinh xảo
Linh Phủ vốn sẵn tư dung diễm lệ, chỉ tô điểm thêm đôi chút với lớp trang điểm nhạt, trán cài hoa điền hình hoa sen đỏ thắm, càng vẻ của nàng thêm xuất chúng.
Ngay cả Long Cảnh Lâu, gặp qua bao mỹ nhân, cũng thừa nhận Linh Phủ một khi trang điểm kỹ lưỡng, quả là Tây Thi cũng lu mờ, Vương Chiêu Quân cũng hổ thẹn.
Hôm nay, Long Cảnh Lâu cũng bỏ qua các loại phục sức hoa lệ, bộ váy vàng nhạt thanh tao, búi kiểu tóc đơn giản hình tròn đỉnh đầu.
Hai thiếu nữ rời khỏi Vạn Long Các, lên chiếc xe ngựa rộng rãi tiến về núi Thủy Vân.
Chưa đầy một canh giờ, xe ngựa tới chân núi Thủy Vân.
Trên Thủy Vân Sơn Nguyệt Lão Miếu, Thạch Duyên Phận cùng những thắng cảnh như Ngọc Nữ Vân Hải. Lại gặp đúng ngày Thất Tịch, dịp lễ tấp nập nhất của các thiếu nữ, chân núi xe qua nhộn nhịp, dòng đông vui như hội.
Du khách thấy hai nữ tử nhan sắc như hoa như ngọc liền khỏi ngoái vài .
Long Cảnh Lâu bận tâm ánh mắt ngoài, nắm tay Linh Phủ thẳng đường lên núi. Đi chẳng bao lâu, hai nàng tới một đài lớn núi, nơi đó dày đặc những hành lang gỗ, hành lang treo vô dây đỏ.
Một đạo đồng mặt thanh tú bên lối , mặt là án thư dài, bút mực giấy nghiễn và một xấp dây đỏ dày.
Liên tục những đôi nam nữ trẻ tuổi đến lấy dây đỏ, gì đó treo lên hành lang.
Long Cảnh Lâu lấy lạ hỏi: “Đây là trò gì thú vị ?”
Đạo đồng đáp: “Đây là ‘Mê Lâm’. Nếu nữ cư sĩ câu đố chữ nào , thể lên dây đỏ, nếu hữu duyên đoán đúng, khi gặp ở đây.”
Long Cảnh Lâu Linh Phủ, mỉm : “Thật thú vị, Linh Phủ , chúng cũng thử một cái chứ?”
Linh Phủ khổ: “Tỷ tỷ đừng khó , thật sự giỏi đặt câu đố.”
Long Cảnh Lâu đáp: “Không , cứ đại một câu cũng , ngày lễ lớn thì vui vẻ một chút thôi.”
Linh Phủ cưỡng , đành một bài thơ quen thuộc lên dây đỏ:
“Giải rụng ba thu lá,
Nở khắp hai xuân hoa.
Qua sông muôn thước sóng,
Lùa trúc vạn tà.”
Đáp án của câu đố chính là “gió”.
Long Cảnh Lâu cũng nhanh chóng một cái, cùng Linh Phủ treo dây đỏ lên hành lang.
Đạo đồng phát cho mỗi một mộc phù nhỏ, Linh Phủ và Long Cảnh Lâu , thấy phù chỉ ký hiệu khác , ngoài chẳng gì khác biệt, chẳng rõ ý tứ .
Đạo đồng dặn: “Hai vị cư sĩ cứ tùy ý mà , núi tự duyên phận.”