Vũ Lăng Xuân Thiếu - Chương 147: Lựa chọn địa điểm.
Cập nhật lúc: 2025-01-03 11:56:39
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không Triệu Tri Lâm kể về những năm tháng qua, nàng chỉ mơ hồ đáp đôi câu, đó nhịn lên tiếng nhắc nhở:
“Không Triệu sư định xây dựng từ đường ở nơi nào?”
Triệu Tri Lâm Linh Phủ, mỉm :
“Có hai nơi dự tính, đang mời tiểu sư cùng tham khảo.”
Hắn hết lời, thấy hành lang của huyện học, Khuất Nguyên Đình dẫn theo hai sai dịch bước tới.
Khuất Nguyên Đình hành lễ với Triệu Tri Lâm.
Triệu Tri Lâm gương mặt thoáng hiện nét bất ngờ:
“Khuất huyện lệnh đại nhân đến đây?”
Khuất Nguyên Đình cất giọng sang sảng:
“Dựng từ đường cho Từ tiến sĩ là niềm vinh dự của huyện Sở Ấp. Bản quan huyện lệnh của Sở Ấp, tự nhiên thể lơ là. Nếu Triệu phó sứ điều chỉ giáo, quan viên huyện nha tất nhiên sẽ phối hợp hết sức.”
Những lời đường hoàng, chính trực, khiến Triệu Tri Lâm tìm điều sơ suất, chỉ gật đầu :
“Khuất huyện lệnh thật chu đáo.”
Khuất Nguyên Đình đáp:
“Đó là bổn phận.”
Triệu Tri Lâm dẫn Linh Phủ bước tới cổng chính của huyện học. Linh Phủ và Triệu Tri Lâm chỉ khác biệt về phận, mà còn phân chia nam nữ, bởi nàng luôn cách Triệu Tri Lâm một bước.
Triệu Tri Lâm cứ dừng dừng, còn luôn nghiêng về phía nàng để trò chuyện, khiến nàng cảm thấy chút bực bội.
May , tình cảnh ngay khi Khuất Nguyên Đình đến lập tức đổi.
Chỉ thấy Khuất Nguyên Đình để lộ dấu vết tiến lên một bước, chắn giữa Triệu Tri Lâm và Linh Phủ.
Triệu Tri Lâm đang hứng thú chuyện, định qua giới thiệu lai lịch hai tấm biển treo ở cổng cho Linh Phủ, ngoảnh đầu phát hiện phía biến thành Khuất Nguyên Đình. Y khỏi cau mày.
Khuất Nguyên Đình phớt lờ ánh mắt của , vẻ mặt như đang “cứ để hầu chuyện”, khiến Triệu Tri Lâm tiến thoái lưỡng nan.
Trong lòng y thầm trách Khuất Nguyên Đình hiểu thời thế. Thật vất vả mới cơ hội ở riêng với tiểu sư , mà hỏng.
Linh Phủ trong lòng thầm cảm kích sự xuất hiện của Khuất Nguyên Đình.
Đối diện với vị sư , nàng thực sự chẳng chút hứng thú nào, nhưng khổ nỗi Triệu Tri Lâm luôn viện cớ đường đường chính chính, khiến nàng khó lòng từ chối.
Nhìn gương mặt trắng trẻo của Triệu Tri Lâm, cùng với cử chỉ đầy vẻ quan liêu, nàng khỏi âm thầm lắc đầu.
Thao Dang
Rõ ràng mới chỉ ba mươi, cớ thoáng vẻ xuề xòa, mỡ màng?
Phải chăng cái gọi là thành đạt đều thích kể về những năm tháng phấn đấu trong quá khứ? Đây chính là cảm giác hãnh diện khi vinh quy bái tổ ?
May mà Khuất Nguyên Đình đến kịp lúc.
Trong trống lời của Triệu Tri Lâm, Khuất Nguyên Đình đầu Linh Phủ, vô tình bắt gặp ánh mắt nàng ngước lên. Hai ánh mắt chạm .
Khuất Nguyên Đình mỉm nhạt, đó , nhiều lời.
Có Khuất Nguyên Đình cùng, tai và đầu óc của Linh Phủ như giải phóng.
Nàng cố tình rơi phía hai , vô thức nhận rằng, tuy cùng là quan viên triều đình, nhưng khí chất của Khuất Nguyên Đình khác biệt với Triệu Tri Lâm.
Dù Triệu Tri Lâm phong cách ăn vận trau chuốt, nhưng toát lên nét khôn khéo, lọc lõi của kẻ từng lăn lộn chốn quan trường.
Còn Khuất Nguyên Đình…
Linh Phủ âm thầm bóng dáng thẳng tắp như tùng trúc của .
Người , một khí chất mà khác thể nào .
Nàng rõ đó là thứ khí chất gì, nhưng mơ hồ cảm thấy đó là “thanh khí,” chứ là quan khí.
Thứ “thanh khí” sinh từ chính trực, đường hoàng, khiến dù ở chốn trần tục vẫn nhiễm một chút bụi trần.
Ở chung lâu, Linh Phủ thể cảm nhận mỗi bước của Khuất Nguyên Đình cương vị quan, đều là vì dân sinh mà bôn ba, chứ hề vì lợi ích cá nhân.
Người , dù chỉ là một vị huyện lệnh, nhưng dường như tụ hội bao nhiêu ảo tưởng của đời về một vị quan lý tưởng nhất.
Người xưa tin rằng, những ai thể quan đều là những vì tinh tú trời giáng trần, là quan cao thượng.
Linh Phủ nghĩ, nếu thật sự do trời cao phái xuống để cai quản nhân gian, thì những vị quan giống như Khuất Nguyên Đình.
Có lẽ chính nhờ khí chất “thanh khí” thu hút nàng ở bên cạnh , để nàng cảm thấy phiền chán chút nào, thậm chí còn thể đồng tâm đồng lực với .
Nếu đổi là Triệu Tri Lâm, nàng chắc chắn thể nào việc .
Đầu tiên là ánh mắt của Triệu Tri Lâm khi nàng, nàng thể chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vu-lang-xuan-thieu/chuong-147-lua-chon-dia-diem.html.]
Ánh mắt của Khuất Nguyên Đình luôn trong trẻo và thuần khiết, mà loại ánh mắt , nàng ít khi thấy ở khác, cho dù thấy cũng thể bền vững như ở Khuất Nguyên Đình.
Sự tin tưởng giữa nàng và Khuất Nguyên Đình, một phần là tự nhiên mà , một phần khác là do hai cùng trải qua bao chuyện đời mà hình thành.
Đặc biệt là trong đêm ở Sở Vân Quán đó.
Khuất Nguyên Đình luôn đối đãi lễ độ, giữ chính trực, khiến Linh Phủ cảm thấy, nam nhân là một quân tử thẳng thắn, đáng tin cậy.
Giữa bối cảnh đầy rẫy sói dữ lúc đó, sự tồn tại của quả thực quá đỗi đặc biệt.
Đáng tiếc, hiện giờ chệch hướng, đối với nàng nảy sinh thứ tình cảm nên .
Làm thế nào để kéo trở đây?
Linh Phủ trầm tư suy nghĩ…
Cuối cùng, vị trí của từ đường quyết định đặt tại một bãi đất trống gần huyện học, nơi đây là con đường qua để đến huyện học, trục giao thông chính của huyện thành, tiện lợi cho qua chiêm bái.
Sau khi định vị trí, Triệu Tri Lâm mỉm với Khuất Nguyên Đình:
“Khuất hiền cùng bận rộn xong chuyện , bằng theo đến Vạn Long Các một chuyến, cùng tiệc tùng, nơi Long Cảnh Lâu nổi tiếng của giáo phường Tống Châu, thế nào?”
Khuất Nguyên Đình khẽ chắp tay:
“Đa tạ Triệu phó sứ ưu ái, nhưng trong nha môn còn chút việc, dám phiền phó sứ nghỉ ngơi.”
Triệu phó sứ cũng miễn cưỡng, chỉ gật đầu:
“Vậy thì hiền cứ việc .”
Y sang Linh Phủ:
“Tiểu sư , để đưa nàng về nhà.”
Khuất Nguyên Đình vô tình chắn mặt Linh Phủ, xoay với nàng:
“Ngươi theo về huyện nha một chuyến, vài việc cần ngươi xử lý.”
“Vâng.”
Linh Phủ lập tức đáp lời, đợi Triệu phó sứ mở miệng, khẽ cúi :
“Triệu sư thong thả.”
Đùa , nàng Triệu phó sứ lải nhải thêm, càng để y đưa về nhà.
Rõ ràng là mới gặp vài , mà bày dáng vẻ “ là của ngươi”, nàng chịu .
Ánh mắt của Triệu Tri Lâm lướt qua hai một chốc, gật đầu:
“Nếu , ngày khác sẽ đến thăm sư mẫu và sư .”
---
Trên đường về huyện nha, Khuất Nguyên Đình liếc Linh Phủ lặng lẽ bên cạnh.
“Thực huyện nha chuyện gì cả.”
“Hả?”
Linh Phủ ngẩng lên , ngơ ngác.
Ánh mắt của Khuất Nguyên Đình sâu thẳm, thêm lời nào.
Linh Phủ khẽ động tâm tư: cố tình lấy cớ để ngăn cản Triệu Tri Lâm đưa nàng về nhà?
Chỉ Khuất Nguyên Đình :
“Vị trí từ đường định xong, hẳn còn việc gì nữa. Nếu nàng gặp y, thì thể về thôn Khê Kiều.”
Quả nhiên!
Linh Phủ cảm thấy kỳ lạ:
“Sao gặp Triệu sư ?”
Nghe , Khuất Nguyên Đình khẽ .
“Ta nếu ngay cả điều cũng nhận , chẳng uổng phí thời gian cùng nàng chung sống ?”
Linh Phủ trong lòng khẽ lay động.
Dù thế nào nữa, ở nơi , hiểu nàng như , cũng chỉ .
Thế nên kịp thời xuất hiện, thấu hiểu ý nàng, khéo léo giúp nàng tránh xa Triệu Tri Lâm.
Nàng cảm kích một cái, chỉ thấy Khuất Nguyên Đình thu nụ , dường như vô tình :
“Phát thê của Triệu phó sứ năm ngoái mắc bệnh qua đời, giờ đây đang lúc trống vắng bếp núc.”