Vũ Lăng Xuân Thiếu - Chương 33: Dòng suối thơm.

Cập nhật lúc: 2024-12-05 04:57:44
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi tiễn bước Phí huyện úy, Khuất Nguyên Đình gọi tư pháp tá Trương Khâu đến, truyền lệnh:

“Ngươi hãy đưa lên danh sách những kẻ hôm qua gây rối tại hiện trường phát lương thực và những kẻ tình nghi phóng hỏa.”

Trương Khâu kính cẩn dâng danh sách lên, còn : “Huyện lệnh đại nhân còn điều chi chỉ bảo?”

Khuất Nguyên Đình liếc qua danh sách, bảo:

“Ngươi cùng hai tư pháp tá khác đối chiếu bộ các hồ sơ về các vụ án lớn nhỏ của huyện Sở Ấp trong ba năm qua, xem văn kiện nào liên quan đến những trong danh sách . Nếu , hãy tách riêng và mang đến cho .”

Trương Khâu tuy rõ dụng ý, nhưng vẫn khom lĩnh mệnh rời .

Từ Linh Phủ vô thức chau mày, tay chống cằm suy tư về dụng ý của Khuất Nguyên Đình.

Khuất Nguyên Đình thấy dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của nàng, bèn hỏi:

“Đang nghĩ gì ?”

Từ Linh Phủ thoáng ngượng ngùng, đáp:

“Ta đang nghĩ về ý đồ của huyện lệnh đại nhân với hành động .”

Khuất Nguyên Đình mỉm :

“Nàng thấy những kẻ gây rối, phóng hỏa là thế nào?”

Đôi mắt Từ Linh Phủ bừng sáng:

“Ta đoán chắc là những kẻ ngài mở kho phát lương sai khiến bọn chúng.”

Khuất Nguyên Đình gật đầu tán thưởng:

“Ta cũng nghĩ như . rằng những sẽ dễ dàng thú nhận.”

“Vậy nên…” Từ Linh Phủ ngờ ngợ, dò hỏi:

“Vậy nên sẽ truy xét rộng hơn. Nếu những kẻ còn dính líu đến các tội danh khác, sẽ vạch trần bộ mặt thật của chúng, buộc chúng nhận tội và chịu pháp.”

Từ Linh Phủ ngước thần thái chắc chắn như núi Thái Sơn của Khuất Nguyên Đình, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, vội vàng dời ánh mắt.

Khuất Nguyên Đình phấn khởi :

“Đi thôi, chúng qua xem chủ bộ Lý chọn thế nào .”

Trong sân Tam Đường, nhiều tập trung. Từ Linh Phủ nhận vài trong đó chính là những dân chúng Khuất Nguyên Đình giải cứu ngày nhậm chức.

Lý Nghiệp, đang thẩm vấn trong Tam Đường, thấy Khuất Nguyên Đình bước , liền lập tức dậy hành lễ.

Khuất Nguyên Đình hỏi:

“Thế nào, những ai chịu ở ?”

Lý Nghiệp dâng lên một danh sách, bẩm:

“Thưa huyện lệnh đại nhân, ngài đến mở kho phát lương, dân chúng cảm tạ ân đức của ngài, phần lớn đều nguyện ý phụng sự. Chỉ là trong họ, vài năm nay phục dịch ở nơi khác, còn lý chính và phương chính vốn cũng phiên phục dịch tại huyện nha. Vì , tiểu nhân chọn hai mươi mấy .”

Khuất Nguyên Đình nhận danh sách, lướt qua, thấy tên của Hà Tân và một khác trong đó, bèn gật đầu:

“Chọn trong những ai chữ, thể khi hướng dẫn đơn giản sẽ đảm nhiệm công việc thư . Số còn , sắp xếp phiên phục dịch.”

“Vâng!” Lý Nghiệp phấn khởi đáp.

Có thể đảm nhận việc bổ nhiệm nhân sự là biểu hiện sự tín nhiệm của Khuất Nguyên Đình, đồng thời cũng mang lợi ích thực tế, khiến Lý Nghiệp dồn hết tâm sức.

Lúc , Phí huyện úy mồ hôi nhễ nhại chạy tới, trình lên một xấp văn kiện:

“Huyện lệnh đại nhân, tạm thời chỉ bấy nhiêu. Thuộc hạ… thuộc hạ sẽ tiếp tục xử lý.”

Khuất Nguyên Đình nhận lấy, gật đầu. Phí huyện úy liếc mắt nghi ngờ đám trong sân Tam Đường.

“Những là…”

“Đây là những dân chúng góp công duy trì trật tự tại hiện trường phát lương hôm qua. Ta bảo Lý chủ bộ ghi tên họ để phần thưởng.” Khuất Nguyên Đình đáp. “Huyện úy, danh sách còn ngươi cần nhanh chóng giao nộp.”

Phí huyện úy thúc giục, những nghi ngờ về đám cũng vơi phần nào, lập tức cáo lui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vu-lang-xuan-thieu/chuong-33-dong-suoi-thom.html.]

Khuất Nguyên Đình đưa văn thư mà Phí huyện úy nộp lên cho Lý Nghiệp xem. Lý Nghiệp nhíu mày, :

“Hạ quan hổ thẹn. Tuy coi là chủ bộ của huyện Sở Ấp, nhưng tình hình thực tế của bá tánh trong huyện, hạ quan dám tường tận. Các liệu và tình trạng văn thư liệu chính xác , thực sự dám khẳng định.”

Khuất Nguyên Đình đưa văn thư cho Từ Linh Phủ, :

“Không . Lý chủ bộ chỉ cần để tâm nhiều hơn là . Những điều đúng sự thật , bổn quan nhất định sẽ chứng thực.”

Trở về đại đường, Khuất Nguyên Đình lệnh cho sai dịch bày một chiếc án nhỏ đường, chia một phần văn thư đưa cho Từ Linh Phủ, :

“Lý chủ bộ ngươi khả năng xử lý văn thư. Nếu , ngươi hãy xem thử những văn kiện , rõ thì cứ hỏi .”

Từ Linh Phủ khẽ giật , cúi đầu nhận lấy văn thư. Khi ngẩng lên Khuất Nguyên Đình, trong đôi mắt nàng lấp lánh ánh sáng kỳ lạ…

Những ngày qua, điều nàng suy nghĩ ngoài các động thái lớn nhỏ của Khuất Nguyên Đình ở Sở Ấp, chính là việc bản thể gì, gì khi ở bên .

Nàng chỉ là một món đồ trang trí, mà khát khao tham gia thật sự các công việc thực tế. Đây mới là căn bản để nàng thể vững. tìm cơ hội thích hợp để mở lời.

Không ngờ, Khuất Nguyên Đình như thể hiểu thấu lòng nàng, chủ động giao những thứ cho nàng.

Gương mặt Từ Linh Phủ nở một nụ thật tâm, tựa như một bông hoa bừng nở trong khoảnh khắc.

Khuất Nguyên Đình thoáng chốc cảm thấy ánh mặt trời đột ngột chiếu đại đường, thứ đều trở nên rực rỡ lạ thường.

“Linh Phủ nhất định sẽ cố gắng học hỏi, phụ lòng huyện lệnh đại nhân bồi dưỡng!” Giọng trong trẻo của thiếu nữ vang lên trong gian tĩnh mịch của đại đường.

Không hiểu vì , Khuất Nguyên Đình chợt nhớ đến năm thi, từng ghé qua Huệ Sơn ở Vô Tích, bên bờ suối uống một chén pha từ nước suối nơi đây.

Ngọt lành thanh mát như linh dịch chốn nhân gian, gột rửa da thịt, tâm thần trở nên minh mẫn, để hương vị trọn vẹn phai.

Hắn cố gắng thu tâm thần, thư án tiếp tục xem xét quyển án, trong khi Từ Linh Phủ lặng lẽ văn thư bên cạnh.

Vùi đầu những tài liệu khô khan, đầy tính khuôn mẫu, Từ Linh Phủ cẩn thận tìm hiểu, phân loại những chỗ hiểu, chuẩn gom để hỏi Khuất Nguyên Đình.

Ánh mặt trời chiếu đại đường, để cả gian phòng sáng rực.

---

Cũng ánh nắng đang phủ lên đại sảnh Từ gia.

Vệ thị ghế cao, cẩn thận ngắm nghía một bộ trâm cài bằng vàng ròng chạm khắc hoa văn, nạm đá mã não đỏ rực. Hai tỷ Từ Linh Kiều và Từ Linh Nghiên cũng vây quanh, rời mắt khỏi món trang sức .

“Mẫu , bộ trâm quá!” Từ Linh Nghiên kìm thốt lên khen ngợi.

Từ Linh Kiều tuy gì, nhưng ánh mắt nàng cũng dán c.h.ặ.t món đồ, rời nửa khắc.

“Tất nhiên là ! Đây là tác phẩm của bậc thầy ở hiệu 'Thúy Bảo Trai' nổi danh tại thành Tống Châu, mẫu con dùng mấy hộp tiền mới đổi đấy!” Vệ thị . “Cả đời mẫu cũng từng bộ trâm cài nào thế .”

Từ Linh Nghiên lập tức bắt ý trong lời mẫu , chẳng lẽ bộ trâm để mẫu dùng?

Nàng giả bộ hiểu, :

“Giờ mẫu mà! Bộ trâm mà mang ngoài, thể diện sẽ lớn bao! So với đôi trâm cánh bướm bằng đá hồng ngọc của Tưởng phu nhân , chắc chắn chẳng kém chút nào.”

Vệ thị đắc ý đặt bộ trâm lên bàn:

thế! tiếc là mẫu tuổi lớn, đội đồ rực rỡ như ngoài e còn hợp nữa. Những món đồ hoa lệ thế , chỉ các tiểu thư trẻ tuổi, đang độ xuân sắc mới .”

Lúc , Từ Linh Nghiên mới chợt hiểu ý mẫu , vội hỏi:

Thao Dang

“Vậy mẫu định để bộ trâm cho ai?”

Nói , nàng theo bản năng liếc Từ Linh Kiều.

Trong nhà, duy nhất thể tranh món đồ với nàng , chỉ vị tỷ tỷ .

Sự ganh đua ngầm giữa hai tỷ bỗng chốc trở nên rõ ràng. Từ Linh Kiều liếc mắt một cái, buồn để ý đến Từ Linh Nghiên nữa, chỉ ngoan ngoãn và đầy hy vọng Vệ thị.

Vệ thị đảo mắt qua hai nữ nhi, trong lòng bà hiểu rõ tâm tư của chúng. Chính bà cũng thích cảm giác “nắm đại quyền” trong tay, các con quan tâm, nịnh nọt như .

Nếu thể, bà kéo dài trò chơi thêm vài ngày.

tiếc là thể.

Đại nữ nhi, Từ Linh Kiều, mười bảy tuổi, đến lúc định .

Loading...