Vũ Lăng Xuân Thiếu - Chương 41: Bị quản thúc.
Cập nhật lúc: 2024-12-09 04:45:43
Lượt xem: 92
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Linh Phủ khẽ mím môi, trong lòng thầm nghĩ: học bá quả nhiên vẫn là học bá, trách tuổi còn trẻ đỗ tiến sĩ.
Theo lời Cù thị, trong triều Đại Tuyên, việc đỗ tiến sĩ là vô cùng khó khăn. Nhiều khổ công dùi mài kinh sử hàng chục năm vẫn chắc đạt tư cách tham gia khoa cử.
Thống kê cho thấy, đa phần những đỗ tiến sĩ đều ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi. Còn những ai ba mươi đỗ, đều là nhân tài kiệt xuất. Do đó mới câu: “Ba mươi già tú tài, năm mươi trẻ tiến sĩ.”
Khuất Nguyên Đình hơn hai mươi tuổi đỗ tiến sĩ, thể gọi là kỳ tài trời ban cũng ngoa.
Từ Linh Phủ chăm chú gương mặt nghiêng của Khuất Nguyên Đình, trong lòng khỏi thầm cảm thán.
Khuất Nguyên Đình dừng bước, bật hỏi: “Vì ngươi cứ mãi thế?”
Từ Linh Phủ lúng túng đáp: “Chỉ là chiêm ngưỡng học bá sống trông .”
Khuất Nguyên Đình hỏi: “Học bá là gì?”
“Chính là kiểu như ngài, học giỏi đến mức khiến khác dù chạy hết sức cũng chẳng thể đuổi kịp, chỉ còn từ xa ngước .” Từ Linh Phủ một dài.
Ánh nắng chiều tà màu vàng rực rỡ chiếu lên hàng mi của nàng, lấp lánh như phủ ánh sáng vàng. Đôi mắt nàng như chứa dòng nước trong trẻo, linh động.
Khuất Nguyên Đình như ma xui quỷ khiến, bất giác đưa tay định chạm hàng mi cong cong quyến rũ .
Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm đến, bừng tỉnh, thiếu nữ đối diện đang ngây vì hành động của . Hắn khẽ điều chỉnh tay, đưa lên xoa nhẹ đầu nàng.
Từ Linh Phủ: “???”
Là ý gì đây?
Vì cớ gì xoa đầu nàng đầy vẻ thương hại như ?
Đây là cách học bá thể hiện sự đồng cảm ?
Trong đầu Từ Linh Phủ thoáng hiện hình ảnh các sai dịch vuốt ve chú c.h.ó vàng to lớn, hiền lành và chăm chỉ việc.
Nàng nheo mắt, đầy vẻ cảnh cáo.
Ta khen ngài, ngài xoa đầu ?!
Nhìn thiếu nữ nheo mắt, đôi môi nhỏ chu , đáng yêu như đang tức giận, trái tim Khuất Nguyên Đình bỗng đập loạn nhịp.
Hắn cảm thấy nếu còn thêm chút nữa, bản nhất định sẽ hành động thất lễ hơn. Vì , vội vàng dời mắt , ho nhẹ hai tiếng: “Trời còn sớm, chúng về huyện nha khi tiếng trống giới nghiêm vang lên.”
Từ Linh Phủ nhún vai, hai băng qua các con phố, hướng về huyện nha.
Trở về huyện nha, đến nội nha, khi từ biệt Khuất Nguyên Đình, Từ Linh Phủ liền về phòng .
Không lâu , Anh Nữ và A Vân mang nước rửa mặt cùng đồ dùng khác hầu hạ.
Từ Linh Phủ rửa sạch tay, nhận lấy khăn tay từ Anh Nữ lau khô, đó Anh Nữ đặt khăn xuống và rót cho nàng.
Từ Linh Phủ nhận thấy, khác với sự bận rộn của Anh Nữ, A Vân hầu như chỉ đó, chẳng gì, đôi môi rũ xuống, chỉ lặng lẽ họ.
Có chút kỳ lạ nhỉ.
Từ Linh Phủ quyết tâm thử một chút, hỏi nàng : “Ngươi là A Vân ?”
A Vân Linh Phủ bất ngờ gọi đến , thoáng ngẩn , đó chỉ “Ừm” một tiếng.
Thái độ thật là lạnh nhạt.
Linh Phủ : “Mang giúp giấy bút, thêm vài cây nến nữa.”
A Vân nhíu mày: “Tiểu thư cần những thứ gì?”
Anh Nữ đầu, đưa cho A Vân một ánh mắt cảnh cáo, nhưng A Vân giả vờ như thấy, vẫn cứ thẳng Linh Phủ.
Linh Phủ bình thản đáp: “Cần dùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vu-lang-xuan-thieu/chuong-41-bi-quan-thuc.html.]
A Vân mở miệng định , thì Anh Nữ nhanh chóng xen : “Tiểu thư yên tâm, một lát nữa sẽ mang đến.”
Linh Phủ đáp , nhưng cũng nhận A Vân thiện với .
Sau khi xong việc, Anh Nữ kéo A Vân . Nửa tuần , Anh Nữ mang cơm canh lên. Chờ Linh Phủ dùng xong bữa tối, nàng đến thu dọn, mang giấy bút và nến .
Linh Phủ , : “Ngươi vài chuyến, vất vả , cảm ơn.”
Anh Nữ vội cúi đầu hành lễ: “Tiểu thư khách khí , hầu hạ tiểu thư là bổn phận của nô tỳ, dám nhận lời cảm ơn.”
Linh Phủ hỏi: “Sao thấy A Vân?”
Anh Nữ đáp: “Nàng … thể chút bất , hôm nay nghỉ ngơi . Tiểu thư việc gì, cứ sai bảo Anh Nữ cũng .”
Linh Phủ gật đầu, chỉ chiếc ghế trăng khuyết bên cạnh, với Anh Nữ: “Ngồi xuống chuyện.”
Anh Nữ vội từ chối: “Không dám, tiểu thư gì cứ sai bảo.”
Linh Phủ: “Ngồi xuống, chúng chuyện.”
Anh Nữ thấy , tiện từ chối, đành xuống ghế.
Linh Phủ hỏi: “Ngươi và A Vân việc ở nội nha từ khi nào?”
Anh Nữ cúi đầu đáp: “Nô tỳ nội nha hai năm , còn A Vân nô tỳ vài năm, bốn, năm năm .”
Linh Phủ hỏi tiếp: “Các ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Anh Nữ đáp: “Nô tỳ năm nay mười bảy, A Vân nhỏ hơn nô tỳ một tuổi, hiện giờ cũng mười sáu .”
Vậy , A Vân nội nha từ khi mới mười một, mười hai tuổi?
Linh Phủ mỉm : “Các ngươi ở nội nha lâu như , mới đến, chẳng gì cả, mong các ngươi chỉ giáo thêm.”
Anh Nữ vội : “Tiểu thư quá lời , tiểu thư khách khí với chúng nô tỳ như ? Nô tỳ chỉ là kẻ bán đây, dám so bì với tiểu thư.”
Linh Phủ hỏi: “Những việc trong nội nha đều là nô lệ bán ?”
Anh Nữ đáp: “Không hẳn, vài tạp dịch là dân thường, một tuy là thuộc hộ quan, nhưng quan thả tự do. Như Tiết quản sự là trường hợp như .”
Linh Phủ nhớ tới nữ quản sự khí chất mạnh mẽ và cẩn trọng .
Anh Nữ tiếp: “Còn hoặc như nô tỳ là nô bộc mua , hoặc như A Vân là quan bộc.”
Linh Phủ rõ lắm về các cấp bậc trong Đại Tuyên triều, chẳng hạn sự khác biệt giữa nô bộc và quan bộc là gì. Những khái niệm như bộ khúc và khách hộ mà Tưởng huyện thừa Lý Nghiệp từng nhắc đến, nàng cũng hiểu.
Xem vẫn còn nhiều điều cần tìm hiểu.
Linh Phủ nghĩ ngợi hỏi: “Vậy Anh Nữ bán nô tỳ?”
Anh Nữ thoáng buồn, trong giọng lộ chút cay đắng tránh : “Còn chẳng do loạn lạc . Quê của nô tỳ ở huyện Đằng, vốn chỉ là nhà nông bình thường. năm , phản quân Bác Thôi tràn xuống phía nam, cướp bóc g.i.ế.t chóc khắp nơi. Nhà nô tỳ chúng đốt, cha nô tỳ dẫn nô tỳ và chạy nạn.”
“Khó khăn lắm mới trốn đến địa phận Tống Châu, nhưng chẳng còn chút gì đáng giá, cả nhà hai ngày liền lấy giọt nước hạt cơm nào. Cha nô tỳ bất đắc dĩ bán nô tỳ cho nhà buôn , đó quản sự chọn mua nội nha nô tỳ.”
Linh Phủ bất giác thở dài, hỏi: “Vậy cha ngươi tin tức gì ?”
Anh Nữ lắc đầu: “Sau đó Tống Châu cũng loạn. May mắn nô tỳ nương nhờ nội nha, dù vất vả nhưng chịu cảnh long đong. cha và nô tỳ may mắn như , nô tỳ rõ.”
Linh Phủ gật đầu: “Loạn thế ly tán… Ngươi từng nghĩ đến việc ngoài tìm tin tức của họ ?”
Anh Nữ khổ: “Tiểu thư chớ đùa, nô tỳ là phận nô bộc, nội nha xưa nay cho phép nô tỳ ngoài. Đừng tìm tin tức, ngay cả cửa nội nha, nô tỳ cũng thể bước qua.”
Linh Phủ nhíu mày, cảm thấy điều thật bất công.
Nàng luôn nghĩ mệt mỏi vì cuộc sống công sở, nhưng so với những nô tỳ như Anh Nữ, cuộc sống của nàng vẫn còn dễ chịu chán.
Thao Dang
Dù nội nha rộng rãi, cảnh trí đẽ, nhưng nhốt trong đó liên tiếp mấy năm, chẳng khác gì nhà tù.
Huống hồ A Vân ở đây bốn, năm năm, nếu đổi là nàng, lẽ phát điên vì cuộc sống giam cầm .