“Á!”
 
Một tiếng thét chói tai đột nhiên truyền đến.
 
Vân Ánh Nghi và La Bác Thắng thuận theo tiếng động  qua, chỉ thấy Vi Mộ Vũ úp mặt xuống đất.
 
Thì , nàng    khi  ngang qua Tần Như Sơ, Tần Như Sơ  duỗi chân , Vi Mộ Vũ  hề  , liền ngã sấp xuống đất.
 
Đồ trong lòng nàng  cũng rơi .
 
Đó là một cuộn vải màu đỏ.
 
Tại    là một cuộn? Bởi vì nó rơi xuống đất   hình dạng rõ ràng, chỉ  thể   là vải vóc, những thứ khác thì .
 
Tần Như Sơ nhặt nó lên, rũ rũ, những   mặt cuối cùng cũng  rõ, đó là một chiếc quần lót, hơn nữa là quần lót của nam nhân.
 
Nàng trêu chọc  Vi Mộ Vũ: “Không ngờ Vi cô nương còn  sở thích mang theo quần lót của  trong lòng bên .”
 
Hệ thống: 〖Ha ha ha, ký chủ, ngươi thật ác miệng.〗
 
Chúng nữ trong lòng gật đầu, đúng đúng?  là  ác miệng.
 
Đường Dĩ Khiêm ánh mắt thâm thúy  nàng, bỗng dưng cảm thấy dáng vẻ  của Tần Như Sơ thật đáng yêu.
 
“Ngươi trả nó cho !” Vi Mộ Vũ theo bản năng đưa tay định giật lấy, đồng tử vì sợ hãi mà co rút dữ dội,  mắt từng trận tối sầm, nhưng   cố gắng giữ tỉnh táo, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách thoát .
 
Chỉ là  đợi nàng  nghĩ , giọng chất vấn của Vân Ánh Nghi  vang lên: “Đó là quần lót của phu quân , vì   ở   ngươi?”
 
Nàng  trừng mắt  chằm chằm chiếc quần lót trong tay Tần Như Sơ, vì chấn động mà đôi mắt mở lớn, nàng     nhận , đó là quần lót của trượng phu nàng, còn là do chính tay nàng ,  mà giờ  ở   nữ nhân khác.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vua-ly-hon-xong-phu-quan-doc-duoc-tieng-long-ta-roi-hoang-hot/chuong-26-lat-tay-bon-ho.html.]
Mèo con Kute
“Phu nhân, nàng   nhận lầm  ?” La Bác Thắng đột nhiên ngẩng đầu,  chằm chằm chiếc quần lót một lúc, cuối cùng xác nhận : “ thật là của . Nói , quần lót của    ở   ngươi,   ngươi  trộm ?”
 
Tần Như Sơ: 〖Diễn kịch, tiếp tục diễn . Rõ ràng là ngươi tặng cho nàng ,  mà  giả vờ như   gì, còn ám chỉ Vi Mộ Vũ, bảo nàng   là tự  trộm. Ấy  mà Vi Mộ Vũ cái kẻ ngốc   còn thừa nhận,  là nàng  trộm, bởi vì nàng  ái mộ La Bác Thắng.〗
 
“ , là  trộm. Ta ái mộ cô gia, nhưng  , đời   thể ở bên , cho nên  chỉ  thể trộm quần lót của  để an ủi bản . Người  trách thì trách  , đừng trách cô gia.” Vi Mộ Vũ  thấu cái c.h.ế.t,  hề sợ hãi.
 
 thật là nàng   trúng, Vân Ánh Nghi sắc mặt tái mét, bởi vì nàng nhớ  những gì Tần Như Sơ    đó.
 
Những  khác thì khâm phục  Tần Như Sơ, liệu sự như thần.
 
Tần Như Sơ  để ý đến ánh mắt của  , nàng đang bận ăn dưa: 〖Tiếp theo  đến lượt La Bác Thắng lên sân khấu,   sẽ lớn tiếng mắng c.h.ử.i Vi Mộ Vũ   liêm sỉ.〗
 
“Ngươi quả nhiên   liêm sỉ!” La Bác Thắng mặt đỏ tía tai lớn tiếng mắng, là vì  hổ, càng là vì tức giận.
 
〖Vi Mộ Vũ sẽ  yêu một   sai, nàng  cũng   ý định  gì.〗
 
“Yêu một  thì  gì sai.” Vi Mộ Vũ cứng cổ : “Ta cũng   ý định  gì.”
 
“Ngươi...” La Bác Thắng  nàng  chọc tức đến   nên lời,  đầu tố cáo với Vân Ánh Nghi: “Phu nhân, đuổi nàng  ,     thấy nàng  nữa.”
 
Tần Như Sơ: 〖 là tính toán giỏi thật,    mà rút lui,  ,   nghĩ cách vạch trần gian tình của hai  .〗
 
Hệ thống: 〖Ký chủ đừng  nổi lòng Bồ Tát nữa, Vân Ánh Nghi sẽ  tin ngươi .〗
 
Trước đây nàng    từng nhắc nhở nàng , kết quả thì ? La Bác Thắng chỉ ba câu hai lời  dỗ cho nàng    trời trăng mây đất, đúng chuẩn đầu óc si tình.
 
“Chát.” Vân Ánh Nghi giơ tay lên, dùng hết sức tát La Bác Thắng một cái: “Diễn kịch, ngươi còn dám ở đây diễn kịch  mặt !”
 
Tần Như Sơ ngớ : 〖Tình huống gì đây?〗