Vừa Xuyên Qua, Ta Đã Bị Gả Bán Không Thương Tiếc - Chương 48

Cập nhật lúc: 2024-11-01 22:45:08
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả nhiên, Tô chưởng quỹ thưởng thức xong khai giá với Lâm Thanh Uyển 80 lượng bạc.

80 lượng bạc? Giá cao hơn Lâm Thanh Uyển dự đoán một chút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ là nàng vẫn còn lên tiếng, mặt biểu tình gì, thăm dò một chút thể tăng giá .

Tô chưởng quỹ thấy Lâm Thanh Uyển gì tỏ vẻ, khẽ cắn môi thêm mười lượng.

Thêm giá xong, bà lộ thần sắc vẻ mặt đau đớn với Lâm Thanh Uyển: “Thanh Uyển tử, tỷ tỷ nhiều nhất chỉ thể trả giá thôi. Ngươi cũng loại địa phương nhỏ như trấn Lạc Vân , sẽ ai mua thêu phẩm , còn nhờ mang tới Dương Thành bán.”

Lâm Thanh Uyển ngẫm cũng , liền gật đầu đồng ý.

Tô chưởng quỹ lộ mừng rỡ tươi , vội vàng tiến buồng trong lấy bạc cho Lâm Thanh Uyển.

90 lượng bạc, ứng theo yêu cầu của Lâm Thanh Uyển, 50 lượng là ngân phiếu, còn là nén bạc.

Tô chưởng quỹ thanh toán tiền xong, kéo Lâm Thanh Uyển sang một bên chuyện, trong lời để lộ ý về trả giá cao thu mua tất cả thêu phẩm hai mặt của Lâm Thanh Uyển.

“Thanh Uyển tử, chúng cũng giao tiếp với nhiều , ngươi cũng là hạng gì. Tỷ tỷ kéo cạnh ngươi, tỷ tỷ thu mua hết những thêu phẩm của ngươi, ngươi xem thể ?” Biểu Tô chưởng quỹ tình kích động.

Đừng nàng dùng 90 lượng bạc thu mua thêu phẩm của Lâm Thanh Uyển, qua tay đến Dương Thành, ít nhất bà thể kiếm 50 lượng bạc. 50 lượng bạc bằng với cả tháng thu nhập của cửa hàng .

Lâm Thanh Uyển khổ sở , gì.

Tô chưởng quỹ cho rằng nàng bán thêu phẩm cho nàng, khỏi chút vội vàng.

Lâm Thanh Uyển cảm thấy Tô chưởng quỹ tệ nên mở miệng giải thích.

“Tô chưởng quỹ, bán thêu phẩm thêu hai mặt cho ngươi, mà là loại thêu phẩm , một năm chỉ ba tấm bán thôi.”

“Ba chiếc? Tại ? Ta thấy tốc độ thêu của ngươi chậm mà?”

Lâm Thanh Uyển mua giá thêu, vải và chỉ thêu đều là từ Cẩm Tú phường, Tô chưởng quỹ đương nhiên nàng thêu bức mất bao lâu thời gian.

“Tô chưởng quỹ, cụ thể tiện , chỉ thể cho ngươi , đây là sư phụ năm đó dạy thủ nghệ từng dặn dò chỉ như thôi.”

, năm đó thêu nghệ đại gia tuy là Lâm gia dùng nhiều tiền mời về dạy cho nữ nhi Lâm gia, nhưng khi đến cũng với Liễu thị, là dạy thì nhưng truyền bá, chỉ thể truyền thụ cho con gái của , thể mang ngoài bán, nếu như bán cũng , nhưng một năm thể vượt qua tam bức.

Lúc Liễu thị cách cảm thấy buồn . Nữ nhi Lâm Thanh Lan của bà, đại tiểu thư kim chi ngọc diệp, khả năng sẽ lưu lạc đến cảnh dựa bán thêu phẩm mà sống. Bà dùng giá cao mời vị tới dạy cho Lâm Thanh Lan, vốn là chỉ vì cho nữ nhi tăng thêm một ít tư bản về mai.

thấy vị thêu nghệ đại gia kiên trì, liền trịnh trọng mở miệng hứa hẹn tuyệt đối sẽ truyền bên ngoài, cũng bán, cho dù bán cũng hông bán quá ba bức.

Ai sẽ sai sót ngẫu nhiên, Lâm Thanh Lan học , ngược Lâm Thanh Uyển một bên bồi học xong.

Vị thêu nghệ đại gia là quả phụ trung niên, ngày thường lạnh lùng ít , nhưng tâm địa tệ. Thấy tình cảnh Lâm Thanh Uyển ở Lâm gia gian nan, đến truyền thụ tay nghề thêu hai mặt, ai chính chủ truyền thụ học , hơn nữa Lâm Thanh Uyển học thêu nghệ cực kì dụng công, liền lưng con Liễu thị dạy nàng ít thứ. Chờ nàng học thành , yêu cầu với nàng, đây là ước định mà các Tú nương học thêu hai mặt đều tuân thủ.

Nguyên chủ Lâm Thanh Uyển chút mịt mờ với cái ước định , bây giờ Lâm Thanh Uyển hiểu vì nguyên nhân gì.

Thế giới , mặc kệ thứ gì, đều là vật lấy hiếm vì quý. Thêu hai mặt thẳng chính là thêu phẩm, chỉ là lạ lẫm hơn các loại thêu khác một chút mà thôi.

Nó đáng giá tiền vì nó ít, nếu như đầy đường đều bán thêu hai mặt, thì thêu phẩm cũng thể bán mấy chục lượng thậm chí mấy trăm lượng.

Một năm xuất quá ba bức, một cách thẳng thừng thì là do thủ đoạn của các tú nương, đây là một phương pháp bảo vệ mà thôi.

Lâm Thanh Uyển phi thường bội phục vị ‘Tổ sư gia’ ước định cái , phi thường thông minh, bởi chút lợi nhỏ mắt mà thấp giá trị thêu hai mặt.

Thêu hai mặt lẽ thể ngay lập tức kiếm nhiều tiền cho ngươi, nhưng nó kiếm tiền lâu dài cho ngươi. Thậm chí về ngươi còn thể truyền thụ cho nữ nhi, cháu gái . Nói một cách khoa trương một chút nó như một cái chậu ‘tụ bảo’. Chẳng qua là thể giúp ngươi giàu nhưng cơm áo lo tuyệt đối thành vấn đề.

Cái gọi là, thả dây dài câu cá lớn, chính là .

Cho nên Lâm Thanh Uyển phi thường nguyện ý tuân thủ ước định , chung quy đây cũng là bảo vệ lợi ích của chính nàng.

Tô chưởng quỹ thấy thái độ Lâm Thanh Uyển kiên quyết, mà nàng hứa hẹn về thêu nhất định ưu tiên Cẩm Tú phường, nên gì nữa.

Lâm Thanh Uyển Tô chưởng quỹ nhiệt tình đưa tiễn Cẩm Tú phường, về y quán vỗ bạc trong .

Tâm tình phi thường kích động và chút tự hào, đây chính là từ lúc nàng xuyên qua tới bây giờ kiếm khoản bạc lớn nhất.

Vốn chỉ định dùng chút tay nghề kiếm chút bạc trợ cấp trong nhà, ngờ cái nàng thêu thật sự bán , hơn nữa gía bán còn tệ, liền nhịn chút vui sướng.

Trong nhà gần đây thật sựu tiêu tiền như nước, 30 lượng vốn riêng trong tay nàng, và mười lượng bạc xem bệnh cho Dương Thiết Trụ còn . Trải qua trong thời gian mua Đông mua Tây, chỉ còn hơn 20 lượng bạc. Bây giờ trong tay tiến bạc lớn như , Lâm Thanh Uyển vẫn chút lo lắng sợ bạc đủ dùng, rốt cuộc thể yên tâm .

Đi ngang qua một cửa hàng bán vải dệt, thế Lâm Thanh Uyển mới nhớ tới nàng quên mua mấy thứ. Lại thấy nhà bông bán nên bước .

Mua mười cân bông, lấy một ít vải dệt màu tối. Nàng chuẩn cho Dương Thiết Trụ hai cái đệm, gần đây Dương Thiết Trụ thể trong chốc lát, nhưng trong nhà đệm thích hợp, chỉ thể cả ngày kháng, Lâm Thanh Uyển mà đau lòng.

Mua đồ xong, Lâm Thanh Uyển vội vàng về y quán.

Đi y quán, Dương Thiết Trụ bôi dược xong. Lão đại phu dặn dò bọn họ thuốc uống xong thì uống nữa, hiện tại quan trọng nhất chính là dưỡng miệng vết thương và gân cốt, thể dùng lực.

Ba lên xe bò, Dương Thiết Căn đánh xe bò chạy về thôn.

Dương Thiết Trụ thấy nàng dâu mua bao lớn bao nhỏ ít thứ, hỏi nàng mua cái gì.

Lâm Thanh Uyển mua bông và vải dệt, cho hai chiếc đệm thật lớn, để đỡ cả ngày chỉ cáng.

Dương Thiết Trụ xong trong lòng ngọt tư tư, nắm tay nàng dâu.

Hắn cảm thấy đời sống uổng, tìm một nàng dâu như chứ! Bộ dạng , đối đãi với , nhất định là đời đốt nhiều nhanh thơm nên ông trời mới hậu đãi đời như thế!

Về đến nhà, hai Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Căn bận rộn trong bận rộn ngoài đỡ Dương Thiết Trụ phòng, đó ôm đồ đạc .

Hà thị ở cửa chính phòng bên , mặt âm âm.

mấy ngày nay sắc mặt Hà thị vẫn luôn , ngoại trừ thấy Dương Học Chương nở nụ , còn thấy ai cũng đều là mũi mũi mắt mắt.

Từ hôm Dương Học Chương trở về vẫn cửa, cả ngày trong phòng , Lâm Thanh Uyển thấy nào.

Sắc mặt Dương lão gia tử cũng ngưng trọng, cả ngày đều cau mày kháng rít thuốc lào.

Không khí trong nhà , ai chuyện vơi ai, cả ngày im lặng đến thần kỳ.

Bởi vì buổi sáng trấn thời gian nấu cơm, giữa trưa Lâm Thanh Uyển mang về cháo loãng và bánh ngô của nhà , hai tùy tiện ăn một chút.

Cơm nước xong, Lâm Thanh Uyển thu thập bát đũa mang rửa, thấy Dương lão gia tử ở chính phòng gì đó, còn kèm theo thanh âm Vương thị và Dương Thiết Xuyên. Bởi vì chỉ một lát liền động tĩnh nên Lâm Thanh Uyển để ý nữa.

Đến buổi tối ăn cơm xong, Dương lão gia tử hiếm thấy sai Diêu thị mời nàng và Dương Thiết Trụ chính phòng một chuyến.

Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ đưa mắt đó cùng Diêu thị.

Người trong nhà cũng đến đông đủ.

Dương lão gia tử và Hà thị kháng như lệ thường, bên cạnh là Dương Học Chương và Dương Nhị Muội, kháng bên tay trái là hai đại phòng và mấy đứa con trai của đại phòng. Bên là Dương Thiết Căn, hai đứa bé của tam phòng tới.

Lâm Thanh Uyển theo Diêu thị cũng nên tiếng, tự lấy ghế xuống bên cạnh Diêu thị.

Dương lão gia tử thấy đến đông đủ, gõ gõ điếu thuốc, chậm rãi mở miệng: “Gần đây nhà chúng xảy nhiều việc —— “

Dương lão gia tử ngừng một lát, phỏng chừng là nên mở miệng chuyện thế nào.

“Chuyện bây giờ , hãy một chút chuyện tương lai …” Dương lão gia tử gõ điếu thuốc thở dài: “Học Chương —— Học Chương bây giờ cũng còn nhỏ, năm nay cũng là thanh niên 18. Từ 6 tuổi vỡ lòng tư thục trong thôn, nhiều năm mưa gió như , cho dù nhà khó khăn cũng bao giờ dừng tiền bút mực và tiền trả phí cho phu tử… Khó khăn nhất là năm đó, cha bán hai mẫu đất trong nhà lấy tiền trả công cho phu tử…”

Dương Học Chương vẫn cúi đầu ở chỗ gì, Dương lão gia tử .

Hà thị đẩu đẩu môi cái gì dó, cuối cùng gì.

“… Trong nhà ngày vẫn sống khó khăn, các ngươi đều cả. Mãi cho đến khi lão nhị trở về nhà mới dần dễ chịu hơn… Nhà xây nhà ngói mới, mua vài mẫu đất, Học Chương cũng thư viện trấn sách, đây là công lao lão nhị… Lần nhị ca con vì giúp ngươi góp bạc mua khảo đề mà lên núi săn thú thương… Việc khảo đề cũng lừa …”

Dương lão gia tử cằn nhằn liên miên, ngữ khí thong thả, giữa đó còn kèm theo một chút run rẩy.

“Bây giờ cũng tác dụng, chỉ , bây giờ trong nhà còn lực và tiền bạc cho con tiếp tục học, con còn nhiều ca ca tẩu tử, còn nhiều cháu trai cháu gái… Bạc trong nhà cũng khả năng bộ dành con … Sau con về nhà tự học , những cái nên học cũng học nhiều năm , nếu như con tiếp tục thi tú tài, trong nhà phản đối. chỗ thư viện đó thì nữa…”

Có lẽ Dương lão gia tử và Hà thị, Dương Học Chương với , cho nên cho dù Hà thị tức giận đến cả run rẩy cũng lên tiếng, Dương Học Chương vẫn cúi đầu chỗ đó, cũng phản ứng gì.

Dương lão gia tử ngẩng đầu về phía hai đại phòng, và mấy đứa nhỏ mà Vương thị lôi đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vua-xuyen-qua-ta-da-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-48.html.]

“Lão Đại, như ngươi hài lòng ?”

Không đợi hai đại phòng phản ứng, Dương lão gia tử phất phất tay bảo bọn họ giả tán.

Mọi lục tục giải tán, phòng Đông cũng đóng cửa tắt đèn.

Dương lão gia tử thấy con trai nhỏ thất hồn lạc phách ở góc xó giường lò, che khuôn mặt già nua, lưng sụp xuống, t.h.u.ố.c lá trong tay rơi xuống đất.

“Lão tứ, con nên trách cha, trong nhà chỉ một con là con, giúp con nhiều năm như , thật sự biện pháp nào …”

Dương Học Chương gì, hai mắt tiêu cự trở Tây ốc.

Hà thị hét lên một tiếng, thanh âm cắt qua màn đêm yên tĩnh.

… …

Trời dần dần trở lạnh, tuy tuyết rơi nhưng gió lạnh thấu xương.

Mọi đều mặc áo bông chống lạnh, ở nhà đốt giường lò, trốn ở nhà cửa. cho dù cửa thì vẫn duy trì cuộc sống, một ít hán tử cần lao trong thôn trấn tìm chút việc vặt . Còn tìm việc ở trấn thì lên huyện.

Năm nay Dương gia vì tổn thất một lớn bạc, Hà thị thấy trong nhà việc gì thì vội vàng sai Dương Thiết Căn và Dương Thiết Xuyên trấn tìm việc . Dương Thiết Căn vốn ý , Dương Thiết Xuyên thì c.h.ế.t sống ỷ , thế là Hà thị bức .

Chung quy năm nay bất đồng dĩ vãng, đều bạc trong tay Hà thị chuyện đó của Dương Học Chương vét sạch, Dương Thiết Xuyên thấy trốn đành thành thật nhấc chân .

Trong nhà còn Dương lão gia tử, Dương Học Chương, Dương Thiết Trụ thương, còn mấy phụ nhân. Hai lỗ tai Lâm Thanh Uyển mặc kệ chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ nghĩ chăm sóc cho Dương Thiết Trụ lên.

Trong thời gian Dương Thiết Trụ Lâm Thanh Uyển tẩm bổ cũng vững vàng lên. Ngoại trừ cánh tay trái và miệng vết thương thể nhúc nhích còn thể xuống , thậm chí còn thể giúp Lâm Thanh Uyển nâng khiêng gì đó.

Lâm Thanh Uyển sợ tay dùng sức kéo đến vai trái nên cho . Chỉ cần biểu hiện ngoài một chút dấu hiệu hỗ trợ là Lâm Thanh Uyển hoà nhã cho xem.

Dương Thiết Trụ thấy nàng dâu hoà nhã là lập tức thành thật, thành thật ở trong phòng dưỡng thương, cái gì cũng .

Ngày ngày bình thản như trôi qua, lúc đó, chuyện Lâm Thanh Uyển chờ mong lâu rốt cuộc cũng tới ——

Dương Thiết Xuyên là Vương thị càng thêm lười nhác.Thường ngày chỉ chăm cho mấy đứa nhỏ xong là thôi gì nữa.

Giống như , một khi trong nhà việc, Vương thị liền gõ cửa nhà đông nhà tây chuyện thị phi. Trong thời gian xảy quá nhiều chuyện, ả rảnh ngoài.

Lần rảnh, ả theo thói quen cũ chạy .

Lần ngoài thật ghê ghớm, để cho ả một tin tức động trời.

Vương thị tin tức động trời thành khúc gỗ, nhưng ả thể tỏ vẻ chuyện , chỉ thể cho lệ chạy sang nhà khác.

Liên tục chạy tới bốn năm nhà mà các phụ nhân bát quái cùng ả, đều gần như giống . Thế Vương thị mới định tâm tình, dụng tâm tự hỏi.

Cánh tay Lão nhị phế mà trong nhà ai thấy tiếng gió nào. Làm đại tẩu ả đây tý gì, ngoài tới bẩy tám phần.

Hơn nữa còn là Dương thị và nàng dâu lão nhị lộ khác thường, trong thôn , tiện tới cửa quầy rầy bệnh nhân, chỉ thể tới chỗ Dương thị ngóng.

Vương thị công lực ngóng của mấy vị phụ nhân trong thôn , là khoa trương . Đôi khi bọn họ mà bí bật là chỉ cần khách sáo là tới tin ngay thôi.

Cánh tay phế, với nhà, tại gạt nhà? Vương thị nhất thời đại não mở rộng ——

Nếu câu: lấy lòng tiểu nhân đo quân tử chứ?

Để cho một kẻ lòng nhỏ mọn như Vương thị tới suy nghĩ, thì chỉ nghĩ phương diện âm mưu quỷ kế.

Vương thị suy nghĩ hồi lâu chỉ nghĩ một nguyên nhâ ——

Đó chính là nhị phòng gạt , gạt cho nhà là bởi vì sợ nhà sẽ ghét bỏ bọn họ, sợ khác sẽ xem thường bọn họ.

Chung quy, tàn tật là chuyện nhỏ, ở nơi nông thôn dựa sức mà ăn cơm mà tàn phế thì đúng là một chuyện cực kì động trời.

Vương thị nhất thời cảm thấy chính bắt thóp của nhị phòng , vốn định uy h.i.ế.p uy h.i.ế.p Lâm Thanh Uyển mang thịt cho ả ăn, nhưng ngẫm cảm thấy chỗ nào đó đúng.

nhất thời ả nghĩ đúng chỗ nào, Vương thị đành trầm tư khổ tưởng, đến buổi tối ăn cơm còn yên lòng.

Buổi tối chăm sóc bọn nhỏ lên giường ngủ, Vương thị mới linh quang chợt lóe.

Nàng nhét mấy đứa nhỏ lên giường ngủ, đó chính cũng đến kháng. Càng nghĩ càng cảm thấy là như thế…

Đầu tiên là ả phỉ nhổ chính một phen ở trong lòng, trách nam nhân bảo đầu óc, chỉ nghĩ tới ăn, nghĩ tới chỗ quan trọng nhất.

hai Nhị phòng gạt nhà, cho bọn họ chuyện Dương Thiết Trụ phế cánh tay?

Không chỉ vì sợ nhà sẽ ghét bỏ bọn họ, còn sợ Hà thị đuổi bọn họ khỏi nhà!

Chung quy lão nhị đây việc , săn thú kiếm tiền nhiều, nhưng hiện tại giống với. Phế thì việc nhà nông nữa, cũng thể lên núi săn thú nữa.

Nói nghiêm trọng một chút, còn bằng lão tứ chỉ ăn cơm ! Lão tứ còn thể sinh hoạt, một tàn phế thể gì?

Chênh lệch lớn như , bà bà Hà thị giờ thích lão nhị sẽ nhịn ? Tuyệt đối sẽ nháo c.h.ế.t nháo sống đuổi Dương Thiết Trụ cái phế nhân khỏi nhà! Cho dù Dương lão gia tử cực lực phản đối cũng vô dụng, Vương thị công lực nháo của bà bà Hà thị. Đó là chắn g.i.ế.c , Phật chắn g.i.ế.c Phật, đặc biệt xảy chuyện của Dương Học Chương, cơn tức của bà còn chỗ đổ đây.

Vương thị ở kháng tưởng tượng mừng rỡ trộm, để xem về cái Lâm thị còn dám hờ hững với ả .

Hừ, hôm nay ngươi hờ hững với , ngày mai sẽ cho ngươi với cao nổi! ( hắc hắc, đây là đùa.)

tưởng tượng, chuyện mà chọc thủng thì đại phòng bọn họ lợi ích gì

Nghĩ như thế nào thì cũng đều cảm thấy chuyện tuyệt lợi cho đại phòng. Thứ nhất, hai nhị phòng đuổi khỏi nhà, phòng ở trong nhà sẽ trống , như mấy đứa nhỏ nhà ả sẽ chen chúc với lớn ở đông ốc . Thứ hai, trong nhà cần nuôi hai vô dụng, thể tiết kiệm ít lương thực, mặc kệ lượng thực ở trong tay Hà thị , ít nhất trong nhà ít mấy miệng ăn, lợi chính là những còn . Thứ ba, mặc dù bây giờ nhị phòng chỉ hai , nhưng bọn họ thành thời gian cũng ngắn, chừng lập tức sẽ miệng thứ ba, miệng thứ tư, tới lúc đó chỉ là nuôi hai phế nhân, mà là nuôi một đám phế nhân…

Vương thị càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng cảm thấy đầu thông minh.

Sao ả thông minh chứ?!

Trong bóng đêm, ánh mắt Vương thị sáng như , lúc trộm lúc đắc ý, tựa như điên

… …

Ngày hôm Vương thị dậy thật sớm, qua một đêm mà ả vẫn còn hưng phấn kềm chế .

Đè tràn ngập hưng phấn và thể lộ ngoài âm mưu quỷ kế, vẫn đợi lúc cơm nước xong xuôi, ả mới thấy lúc ai thì Hà thị tới Đông ốc.

Việc thể để cho Dương lão gia tử , cho Dương lão gia tử , bà bà sẽ cơ hội chuẩn .

Hà thị vẻ mặt quỷ dị của con dâu cả, tuy cho một bàn tay dính ả tường , nhưng cố đè tính tình hết.

Nghe xong, Hà thị bất chấp ghét bỏ Vương thị , bà cũng tin tức tạc cho ngây .

Ngây nửa ngày Hà thị mới hồi phục tinh thần . chung quy đạo hạnh của Hà thị cao thâm hơn Vương thị nhiều, đảo mắt liền nghĩ đến lợi hại trong đó. Dặn dò Vương thị sự cho phép của bà lung tung, đó trở phòng .

Hà thị phòng chính, Dương lão gia tử vẫn còn ở trong phòng . Hà thị tới phòng Dương Nhị Muội.

Dương Nhị Muội đang ở trong phòng thiêu thùa may vá, nàng thiên tính ngại ngùng ít , ngày thường ít ngoài, bằng hữu gần như ai. Thường ngày nhàn rỗi việc gì sẽ thêu thùa may vá, quần áo giày cho cha và tứ ca.

Đây cũng là nguyên nhân Hà thị vì thích khuê nữ , từ lúc Dương Nhị Muội thể tự quần áo giầy, cái mặc của Dương lão gia tử, Hà thị và Dương Học Chương gần như đều là của Dương Nhị Muội xử lý.

Dương Nhị Muội thấy sắc mặt Hà thị ở chỗ thì dám lên tiếng. Một lát ý với nàng thì cúi đầu thiêu thùa may vá.

Hà thị trong phòng Dương Nhị Muội suy nghĩ thật lâu mới chậm rãi phun một .

Ánh mắt của bà ngậm một mạt tàn khốc tới trong phòng nhị phòng.

Lâm Thanh Uyển thấy Hà thị đến thì là kinh ngạc. sắc mặt Hà thị thì chuyện đó bà .

Không chuyện tới cửa cho nhà, Lâm Thanh Uyển mới Hà thị .

Hà thị ở cửa động đậy.

Nếu Hà thị thích ai sẽ rõ ràng. Như đây thích Dương Thiết Trụ nên từng đến phòng của , cho nên bây giờ cũng thế.

Hà thị ở cửa Dương Thiết Trụ tựa kháng đầy đầu mờ mịt, ánh mắt tràn đầy tàn khốc sang Lâm Thanh Uyển.

Hà thị vẫn luôn thích con dâu thứ hai , ghét nàng mảnh mai đủ khỏe mạnh, ghét nàng sẽ câu dẫn lão nhị, dụ dỗ lão nhị lời nhà. Trước đây chịu đựng nhường là bởi vì Dương Thiết Trụ thể kiếm tiền, hiện tại Dương Thiết Trụ phế, Hà thị cho phép bản nhịn nàng nữa.

Bà đẩy Lâm Thanh Uyển sang một bên, dùng sức lớn, thiếu chút nữa đẩy ngã Lâm Thanh Uyển.

Loading...