Sau khi bà Văn rời .
 
"Dù bạn trai con   ." 
Mẹ  dặn dò: "Cho dù  cám dỗ lớn đến ."
 
"Con cũng    chuyện   với  ."
 
 đảm bảo với bà : "Mẹ yên tâm  ạ."
 
Dù điều kiện mà Tống Chiêu đưa    đến , đối với  mà , cũng   là cám dỗ.
 
  cách xử lý như thế nào.
 
Ngày  từ chức gia sư, trùng hợp là tối hôm đó ba  dẫn em gái đến thành phố Giang.
 
Ngay tại nhà hàng cao cấp mà Văn Ngạn  đặt .
 
Cả nhà đoàn tụ,  dắt tay em gái,  theo nhân viên phục vụ đến phòng riêng thì chạm mặt Văn Ngạn.
 
Bên cạnh   còn  một nhóm , đều lớn tuổi hơn  .
 
Cả nam lẫn nữ, ai nấy đều mặc trang phục công sở gọn gàng.
 
Tối nay, Văn Ngạn cũng ăn vận chỉn chu trong bộ vest, điều hiếm thấy khi ở trường, áo sơ mi trắng tinh tươm,  cổ tay là chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền.
 
Trẻ tuổi, nhưng  toát lên khí thế độc lập.
 
Ngay cả những   quen    cũng  thể nhận    là  phi thường nhất trong  đó.
 
Có  bên cạnh khẽ gọi  : "Tổng giám đốc Tiểu Văn."
 
Văn Ngạn   với  rằng tối nay   cũng  hẹn ăn tối với đối tác của công ty.
 
     rằng cũng đặt bàn ở nhà hàng .
 
Mẹ  siết chặt tay,  bỏ  thói quen khi ở nhà chủ, gọi Văn Ngạn: "Cậu chủ Văn."
 
Anh  khẽ cúi đầu,  hiệu cho những  khác  .
 
Chỉ      một lúc, nhẹ nhàng  với  : "Sau   ngoài, dì đừng gọi cháu như ."
 
Văn Ngạn  .
"Cứ gọi thẳng tên cháu là ."
 
Sau khi  phòng riêng, em gái  tò mò hỏi "Người đó là ai  ạ?"
 
"Là chủ của ." 
Mẹ   với em gái: "Gặp    nhớ lễ phép đấy."
 
Bà cũng dặn dò ba : "Anh cũng ."
 
Ba  trả lời: "Người    phận cao quý như , ngoài hôm nay , thì còn  cơ hội nào để gặp mặt và tiếp xúc nữa ."
 
"Biết    chẳng còn gặp ."
 
Giữa chừng,   khỏi phòng riêng một lát.
 
Ngoài hành lang, Văn Ngạn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay , kéo   một góc khuất.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuon-den-vi-sao/chuong-15.html.]
Anh  ép   tường, n.g.ự.c áp sát  , cúi đầu xuống gần,  thở quấn quýt, khẽ :
 
"Tối nay em  khen bạn trai  mặt ba  em ?"
 
Bị Văn Ngạn ép hỏi,  đành   với  : "Có ạ."
 
 nhỏ giọng hỏi: "Anh  sợ  phát hiện ?"
 
 Văn Ngạn  hề vội vàng, việc đặt bàn ở cùng một nhà hàng tối nay giống như là   cố ý  . Anh  cụp mắt xuống, ánh mắt mang theo ý tứ khó hiểu, : "Như  càng ."
 
Anh  chậm rãi : "Để  em xem, trong mắt dì ,  rốt cuộc là   ?"
 
Một tay Văn Ngạn đặt  lưng , đầu ngón tay  lướt đến vòng eo thon.
 
Hai  gần gũi  còn  cách.
 
 ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt    , gần cổ áo sạch sẽ của   nhất, vẫn là mùi hương nhàn nhạt đặc trưng của  .
 
Khiến mùi rượu cũng  hề khó ngửi.
 
Tranh thủ  ngoài gặp  một lát,   thời gian để so đo xem    cố ý  ,  vẫn dịu dàng khuyên  : "Anh uống ít rượu thôi."
 
Ngón tay Văn Ngạn đặt  lưng  khẽ vuốt ve.
 
Tối nay  mặc một chiếc váy dài màu mơ, kiểu dáng ôm sát, tôn lên những đường cong mềm mại.
 
Mái tóc dài  búi gọn, nhưng trong lúc cử động, vài sợi tóc  buông lơi, đôi mắt long lanh như nước lúc  chỉ còn hình bóng của riêng Văn Ngạn.
 
Trong mắt  , cô gái trông thật tinh xảo mà   chút lười biếng.
 
Ngoan ngoãn nép trong vòng tay  , một câu quan tâm nhỏ cũng đủ chạm đến nơi mềm mại nhất trong tim  .
 
Anh  đưa tay nới lỏng cà vạt, yết hầu chuyển động.
 
"Ừ."
 
"Nghe lời vợ yêu."
Thu Vũ Miên Miên
 
Văn Ngạn  nhịn  nữa, gương mặt tuấn tú vùi  cổ .
 
"Tối nay cục cưng thật thơm tho và xinh ."
 
Rõ ràng  ba  đang đợi .
 
Tối nay, Văn Ngạn mặc vest ba mảnh, phía  là quần tây và giày da.
 
Chân cũng đè lên ,  khuỵu gối, đầu gối chống  tường.
 
 vẫn  dáng vẻ  của   mê hoặc.
 
Khi   hôn xuống,  chủ động đáp  nụ hôn của  .
 
 hiếm khi thè lưỡi .
 
 lúc ,      dụ dỗ, đầu lưỡi chạm  môi    sâu hơn một chút, chủ động tìm kiếm  , chậm rãi quấn quýt.
 
Cho đến khi ——
 
Phía  chúng  vang lên tiếng gọi của ba : "Thời Tinh? Có  con ?"