Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
 
Tối hôm tiệc sinh nhật của bà Văn.
 
 ở trong bếp, vẫn  thể  thấy tiếng ồn ào náo nhiệt từ phòng tiệc phía .
 
Chẳng mấy chốc, bữa tiệc  trôi qua hơn nửa.
 
Bồn rửa trong bếp chất đầy bát đĩa  khi dùng bữa xong.
 
Mẹ  và mấy dì khác đều   phòng tiệc.
 
 buộc tóc lên, đeo găng tay cao su, yên lặng rửa bát.
 
Phía  vang lên tiếng động nhẹ,   đầu .
 
Không ngờ  là Văn Ngạn.
 
Anh  mặc áo sơ mi trắng như tuyết, cổ tay cài khuy măng sét tinh xảo, cổ áo và tay áo cực kỳ chỉnh tề.
 
Quần tây đen thẳng thớm, phẳng phiu.
 
Áo khoác lễ phục  khoác hờ  tay.
 
Hình như tối nay Văn Ngạn  uống rượu, ánh mắt  thêm chút lười biếng.
 
Ánh đèn  trần nhà hắt xuống   , khiến gương mặt tuấn tú với đường nét hàm  rõ ràng  càng thêm cao quý và sang trọng.
 
 là  chủ cao quý nhất.
 
Cứ như lạc  nơi chẳng hề phù hợp với .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuon-den-vi-sao/chuong-6.html.]
Văn Ngạn  , khẽ mở môi: "Đừng  nữa."
 
"Bảo   dọn dẹp ."
 
 nhẹ nhàng nhắc nhở  : "Nếu em  , thì   mà    lát nữa sẽ  , chính là  em."
Thu Vũ Miên Miên
 
Anh  đưa tay lên day trán, tỉnh táo .
 
Rồi sải chân dài,   trong.
 
Chầm chậm khóa trái cửa bếp .
 
  khó hiểu: "Anh   gì?"
 
Văn Ngạn tuỳ tiện đặt chiếc áo khoác  tay lên ghế. 
 
Anh  tháo khuy măng sét hình ngôi  đính đá quý .
 
Xắn tay áo lên.
 
Dùng đầu ngón tay mát lạnh, nhẹ nhàng lau  vết bẩn  má  và : "Vậy để  giúp em."
 
Văn Ngạn xuất  ,  giáo dục chu đáo, dù  thể hiện  nhưng trong xương cốt dường như vẫn còn tồn tại sự lạnh nhạt và kiêu ngạo bẩm sinh khi đối xử với  khác.
 
Vậy mà    nguyện ý lựa chọn ở bên , đặt chân đến nơi chật hẹp , câu  đó khiến   cảm giác khó tin, ngay cả bản   cũng thấy .
 
“Không cần.”
Sao   thể để Văn Ngạn động tay  chứ,  chỉ vì  phận của  : “Vết thương  tay  vẫn  lành."
 
Văn Ngạn  như   thấy, hiếm khi bày  dáng vẻ  chủ của  ở  mặt : "Tối nay em  lời ."