Bầu  khí căng thẳng vô hình kéo dài đến tận đêm. Tuyết ngừng rơi, trăng tròn treo cao. 
 
Cuối cùng,  trong cung cũng đến. 
 
Tổng quản thái giám bước , mặt đầy vẻ lấy lòng,  với : 
 
“Nô tài cung thỉnh hoàng hậu nương nương  cung, tân hoàng bệ hạ  chờ nương nương trong cung .” 
 
Ồ,  phận thăng tiến cũng thật nhanh nhỉ. 
 
Ta buông hạt dưa còn  trong tay, xoa xoa quai hàm  mỏi, dẫn theo Bạch Đào với cái bụng tròn căng vì ăn quá no, và Tiết thị vệ đầy ánh mắt yêu thương  nàng, cùng tiến  hoàng cung. 
 
Đây là  đầu tiên   cung. 
 
Hoàng cung trong đêm sâu thăm thẳm, tĩnh lặng vô cùng, chẳng hề để lộ  nơi đây  diễn  một cuộc đổi ngôi đẫm máu. 
 
Dưới ánh trăng sáng trong, Lý Quân Cửu hiển nhiên  tắm xong,  một bộ y phục mới, vai rộng chân dài, đai lưng thêu rồng vàng quấn chặt, trông   dũng phi phàm,  tuấn mỹ thoát tục như chẳng nhiễm bụi trần… 
 
Nếu   bày  những dáng vẻ như con công xòe đuôi    mất mặt, thì  chuyện sẽ  hảo hơn. 
 
 may mắn là, ngoài  , chẳng ai dám ngẩng đầu . 
 
Ta lặng lẽ  đến bên cạnh ,  vẫn giữ dáng vẻ ngẩng cao đầu ưỡn ngực, chỉ  điều ánh mắt   ngừng dõi theo . 
 
Ta và  mặt đối mặt  . 
 
Hồi lâu, cuối cùng   nhịn , liền tìm đại một chủ đề để : 
 
“Bây giờ  nên gọi ngài thế nào đây? Hoàng thượng? Bệ hạ?” 
 
Hắn đột ngột đổi  phận, thật sự khiến    quen. 
 
Lý Quân Cửu tức giận, nắm lấy vai , nghiến răng : 
 
“Nàng chỉ hỏi mỗi chuyện  thôi ? Chẳng lẽ nàng  nhận  hôm nay   gì khác biệt ?!” 
 
Vừa ,  còn cố ý xoay một vòng  mặt , khoe bộ long bào mới của . 
 
Ta lập tức theo kịp dòng suy nghĩ kỳ lạ của , giơ tay lên “bốp, bốp” vỗ tay tán thưởng, lắc đầu cảm thán: 
 
“Đẹp quá, thực sự quá ! Anh tuấn, thật sự quá  tuấn !” 
 
Hắn sướng như mở cờ trong bụng,  ôm  hôn ,  đó ánh mắt sáng rực  , : 
 
“Nương tử, từ nay về  chúng  cuối cùng cũng  thể một đời một kiếp một đôi  . 
 
“Đêm nay, chính là đêm hoa chúc của chúng ! Ta  chuẩn  xong hết , nàng theo …” 
 
Ta vội vàng ngắt lời: 
 
“Khoan !” 
 
Ta nghiêm túc : 
 
“Còn nhiều việc chính  giải quyết xong, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường! Để  hỏi ngài, ngài định xử lý  của phủ Thượng thư thế nào?” 
 
Nụ   mặt  dần dần biến mất, cuối cùng  còn chút biểu cảm nào,   chằm chằm: 
 
“Ồ? Vậy động phòng   là việc chính ? Chuyện của  cũng   việc chính ?” 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-gia-dien-khung-va-vuong-phi-mac-ke/11.html.]
Xem   cũng  quen với  phận mới của . 
 
Không   xa, khi  trưng  gương mặt lạnh lùng âm u như , cũng  chút đáng sợ thật. 
 
Thế nên, ngay  mặt tất cả cung nhân,  mạnh mẽ đá  một cái, lập tức khiến  nhớ  vài hồi ức “ .” 
 
Sắc mặt  ngay lập tức bình thường trở . 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
Hơn nữa,  còn dịu dàng nắm lấy tay ,  sang cung nhân : 
 
“Người , đưa Đỗ Ninh Xuyên tới đây.” 
 
15
 
Hắn căn bản chẳng bận tâm đến sống c.h.ế.t của Đỗ Ninh Xuyên. 
 
 bất ngờ là, Đỗ Ninh Xuyên  sống sót. 
 
Khi  đưa , nàng vô cùng thảm hại, run rẩy quỳ rạp  đất,  dám ngẩng đầu lên. 
 
Ta thở dài, cảm thán: 
 
“Đôi khi c.h.ế.t   còn nhẹ nhàng hơn là sống.” 
 
Toàn  nàng run lên, đột ngột ngẩng đầu,  dám tin  chằm chằm  . 
 
Ta mỉm  rạng rỡ,  thiết : 
 
“Đích tỷ, tỷ  khao khát  Vương phi như , chi bằng  giúp tỷ một phen.” 
 
“Ta sẽ phong cho lão phú hộ phía đông thành  một Vương gia nhàn tản, tỷ gả qua đó  Vương phi,   còn  thể  bạn với tam .” 
 
Đôi mắt Đỗ Ninh Xuyên đỏ ngầu, hận  thể lao lên cắn , nàng nghiến răng quát: 
 
“Ngươi là cái thá gì?!” 
 
Bàn tay đang tết tóc cho  của Lý Quân Cửu khựng ,  lạnh lùng liếc sang, giận dữ :
 
“Dám lăng mạ hoàng hậu của trẫm, ngươi là cái thứ gì? Người , vả miệng!” 
 
Lập tức  hai bà v.ú thô kệch bước tới, hai tay   vung tát, tiếng vang khắp đại điện. 
 
Lý Quân Cửu vốn   hài lòng khi  chịu ấm ức ở phủ Thượng thư,   cuối cùng cũng  cơ hội  tay,  hận  thể trực tiếp đánh c.h.ế.t Đỗ Ninh Xuyên. 
 
Ta vội vàng lên tiếng bảo họ dừng , nhưng  muộn. 
 
Những    Lý Quân Cửu chỉ thị,    nương tay, khuôn mặt Đỗ Ninh Xuyên  sưng lên  thể  nổi, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt. 
 
Ta cảm thấy chẳng còn gì thú vị, liền bảo  mang nàng  ngoài. 
 
Thế nhưng nàng  đột nhiên tỉnh táo, bất ngờ giãy ,  lăn  bò tới bên chân Lý Quân Cửu, nước mắt lưng tròng, giọng  nghẹn ngào: 
 
“Bệ hạ… ngài  yêu thần  nữa ? Vì… vì …” 
 
Lý Quân Cửu từ  cao  xuống, ánh mắt như đang  một con sâu bọ, đầy ghê tởm, thẳng chân đạp nàng  xa. 
 
Thấy nàng vẫn  chịu tỉnh ngộ,  quyết định để nàng hiểu rõ: 
 
“Bệ hạ    thể thích ngươi ? Ngươi  quên tên của bệ hạ  nguồn gốc từ   ?” 
 
Đỗ Ninh Xuyên lập tức sững .