Mỗi ngày,  đều sai Bạch Đào   ngóng động tĩnh của Đỗ Ninh Xuyên, chỉ coi như  chuyện vui. 
 
Đồng thời,  cũng lặng lẽ chờ đợi tin tức. 
 
Cuối cùng. 
 
Một ngày nọ, Bạch Đào mắt đỏ hoe chạy  phòng, nước mắt lưng tròng, : 
 
“Tiểu thư,  xong ! Yến Vương điện hạ   hủy hôn với , chuyển sang định  với đại tiểu thư!” 
 
Ta thuần thục bỏ hạt dưa trong tay, mở rộng vòng tay ôm lấy tiểu nha  đang nhào tới, vỗ lưng nàng dỗ dành: 
 
“Đừng hoảng, đây là chuyện  mà.” 
 
Bạch Đào ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu  ,  nấc  hỏi: 
 
“Tiểu thư, …  thích Yến Vương điện hạ nữa ?” 
 
“Chuyện  để  .” 
 
Ta thuận theo mà đáp: 
 
“Với tính cách của Yến Vương, nếu  thật sự mất trí nhớ, hẳn là sẽ tò mò và  gặp vị hôn thê từng  của  một , nhưng    thế. 
 
“Vậy nên, chuyện  mất trí nhớ căn bản chỉ là giả vờ.” 
 
Bạch Đào kinh ngạc vô cùng. 
 
Nàng vẫn  hiểu tại    thể chắc chắn như ,  càng  hiểu  đó  là một chuyện . 
 
 thấy sắc mặt  điềm nhiên như , nàng cũng yên lòng, lau nước mắt,  cần mẫn rót  và nhét điểm tâm  miệng . 
 
Trong phủ Thượng thư, khắp nơi đều tràn ngập niềm vui. 
 
Khung cảnh    khác xa ngày Yến Vương cho  đến phủ cầu hôn . 
 
Chỉ bởi Đỗ Ninh Xuyên là đích nữ cao quý trong mắt  , còn  chỉ là một thứ nữ sớm  mất , ngay cả phụ  cũng  yêu thương. 
 
Thậm chí ngay cả   ruột của , cũng  về phía bọn họ, cùng  chúc mừng. 
 
Đỗ Ninh Xuyên đối với  thì ngang ngược lạnh lùng, nhưng đối với  con trai duy nhất  gối phụ  , vị tiểu công tử duy nhất của phủ Thượng thư,   thiết quan tâm. 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
Ta   giả sơn,  thấy nàng  hỏi   : 
 
“Ta  cướp  hôn sự của tỷ tỷ ngươi, ngươi  trách  ?” 
 
Còn   , Đỗ Phong Minh, chẳng hề để tâm, đáp ngay: 
 
“Có gì  mà trách? Huống chi  là đích tỷ của , còn nàng, chỉ là một kẻ từ nông thôn đến,  xứng với một hôn sự  như ?” 
 
05
 
Ta lặng lẽ lắng . 
 
Lắng  vị   ruột,  mà  khi mẫu  qua đời, dựa   lên núi hái thuốc, bán thuốc để   đói, để  sách Thánh hiền mà ,   thế nào mà ở  lưng xem thường . 
 
Ban đầu,  quả thực  chút đau lòng. 
 
 giờ đây,  chỉ thấy may mắn vì tiểu nha  Bạch Đào   mặt ở đây. 
 
Ta xem nàng như   mà yêu thương, còn nàng  hết mực tin tưởng và dựa dẫm  . 
 
Nếu những lời  lọt  tai nàng,  thì  , nhưng nàng nhất định sẽ vì xót xa cho  mà  đến mức thở   . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-gia-dien-khung-va-vuong-phi-mac-ke/3.html.]
 
Ta vốn định lặng lẽ rời . 
 
 chợt nghĩ, nếu cuối cùng Đỗ Phong Minh thực sự cùng kẻ thù  chung một thuyền,  cũng nên để  hiểu rõ chuyện gì đang xảy ,  ? 
 
Vì ,  phủi sạch những bông tuyết  vai, bước  khỏi giả sơn, gọi  : 
 
“Phong Minh.” 
 
Đỗ Phong Minh giật  sợ hãi, vội vàng  xem Đỗ Ninh Xuyên   xa . 
 
Đợi đến khi  thở phào nhẹ nhõm, mới cau mày  sang  , bất mãn : 
 
“Tỷ dám lén    chuyện với đích tỷ!” 
 
Một câu “đích tỷ” của , chẳng khác nào cách Đỗ Ninh Xuyên gọi  là “thứ ,” tâm tư lộ rõ  che giấu. 
 
Ta  trách mắng  nữa, chỉ bình tĩnh : 
 
“Tỷ  một chuyện,  nhờ  giúp.” 
 
Không ngờ,  lập tức lùi  một bước, cảnh giác hỏi: 
 
“Là chuyện liên quan đến Yến Vương ?” 
 
Ta gật đầu. 
 
Hắn lập tức biến sắc,  ngay: 
 
“Không thể nào! Tỷ, Yến Vương  tự    hủy hôn với tỷ,  tỷ còn  tự chuốc lấy nhục nhã? 
 
“Huống hồ hiện giờ  đang ân ái với đích tỷ, tỷ  như  chẳng  sẽ khiến đích tỷ đau lòng ? Ta  giúp  , tỷ từ bỏ ý định  !” 
 
Hắn thậm chí còn  thèm  xem  cần nhờ chuyện gì, liền thẳng thừng từ chối, mà còn từ chối một cách đầy đạo mạo. 
 
Ta lạnh  trong lòng, nhưng  mặt vẫn cố chấp : 
 
“Chỉ là gửi một lá thư thôi. Xem như tỷ từng đối xử  với , một việc nhỏ như   cũng  chịu giúp ?” 
 
“Việc nhỏ? Đây   là việc nhỏ?!” 
 
Hắn bực bội khoanh tay  lưng,  qua    mặt ,     đầy vẻ hận rèn sắt  thành thép: 
 
“Nếu  giúp tỷ, đích tỷ sẽ   thế nào? 
 
“Chỉ là một chuyện hôn sự thôi! Tranh qua tranh , nữ nhân các  đúng là phiền phức!” 
 
Cuối cùng,    mặt , vẻ mặt đầy  kiên nhẫn. 
 
Rồi,  thốt  những lời giống hệt phụ  từng  trong phòng : 
 
“Chờ đến khi  trở thành Thị lang bộ Hình,  sẽ tự  tìm cho tỷ một mối hôn sự ,  ?” 
 
Ta bình tĩnh đối diện ánh mắt , hỏi: 
 
“Phải chờ bao lâu?” 
 
Hắn khựng , ánh mắt  phần né tránh, lúng túng : 
 
“Cũng… chỉ ba, năm năm thôi.” 
 
Thật nực . 
 
Một nữ tử  bao nhiêu  ba, năm năm để chờ đợi?