"Những người khác đâu?"
Thiết Trụ tránh thật xa: "Gâu gâu... Đại thúc dắt bọn họ đi huấn luyện rồi, Thi Châu với Nguyệt di đang ở trong kho tư liệu."
Phật Tịch gật đầu nhìn về phía Bắc Minh Thần, nhếch miệng cười ngây ngô: "Hay là chàng chơi với Thiết Trụ một lát nhé?"
Bắc Minh Thần còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Thiết Trụ rú lên đầy đau khổ: "Gâu... Đừng mà."
Phật Tịch nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Thiết Trụ, lại quay sang nhìn Bắc Minh Thần, cười ngượng ngùng.
Bắc Minh Thần nắm tay Phật Tịch đi về phía kho tư liệu: "Ta muốn xem kho tư liệu của Linh Tịch Các trông thế nào."
Phật Tịch nhướn mày: "Thì chứa rất nhiều tư liệu đó, ta tưởng chàng không hứng thú."
Nàng nói xong đi đến mật thất, sau khi ấn cơ quan kéo Bắc Minh Thần bước nhanh vào. Cánh cửa bí mật dần mở ra, Bắc Minh Thần nhìn thấy Phật Tịch chuẩn bị tư thế xuất phát cảm thấy rất khó hiểu, còn chưa kịp mở miệng hỏi đã bị Phật Tịch kéo đi vào.
Sau đó là tiếng cửa đóng lại, Phật Tịch ngoái đầu nhìn cửa, cười vui mừng.
Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần có vẻ khó hiểu, nàng bật cười chỉ vào cánh cửa lên án nói: "Chàng không biết đâu, cánh cửa này luôn bắt nạt ta, nó luôn kẹp váy của ta."
Bắc Minh Thần cười bất đắc dĩ: "Vậy thì đổi cái khác thôi."
Ánh mắt Phật Tịch sáng rực gật đầu, nhìn cửa hừ lạnh, kéo Bắc Minh Thần đi vào kho tư liệu.
"Nguyệt di, Thí Châu."
"Ở đây." Phí Nguyệt nghe thấy tiếng Phật Tịch nhanh chóng đặt cuộn sổ xuống, bước đi qua, thấy Phật Tịch và Bắc Minh Thần cùng đi đến.
Phật Tịch kéo Bắc Minh Thần lại gần, giới thiệu với hắn: "Đây là Nguyệt di, đó là con trai Nguyệt di, tên Thi Châu."
Bắc Minh Thần vô cùng lễ phép: "Nguyệt di"
Phí Nguyệt cười gượng: "Thần vương điện hạ."
Thí Châu không phản ứng gì, vẫn khom người sắp xếp tài liệu như không hề nghe thấy.
Phật Tịch kéo Bắc Minh Thần đi qua ngồi xuống, rót cho hắn một chén trà, cười nói: "Chàng đợi ta một lát."
Nàng nói xong bước qua cạnh Phí Nguyệt, khoác tay lên cánh tay bà kéo bà đi về phía trước mấy bước.
Phí Nguyệt thấy Phật Tịch có vẻ như muốn nói lại thôi, chọc ghẹo: "Không biết hôm qua ai nói sáng sớm hôm nay sẽ đến học y thuật."
Phật Tịch lắc tay bà, nũng nịu: "Nguyệt di, Nguyệt di."
Phí Nguyệt bị lắc mấy cái, vội kéo tay Phật Tịch: "Được rồi, đừng lắc nữa, nói đi, tìm ta có chuyện gì?"
Phật Tịch nhìn sang Bắc Minh Thần, thấy hắn đang xem sổ sách mới khẽ nói: "Nguyệt di biết tổ mẫu của Bắc Minh Thần không, bà ấy bị bệnh, bệnh rất nặng. Con cảm thấy chỉ có Nguyệt di y thuật cao thâm mới chữa được thôi."
Phí Nguyệt dò xét: "Thái hậu đương triều bị bệnh à?"
Phật Tịch gật đầu: "Rất nặng, còn ho ra m.á.u nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-106-2-ta-con-chua-kip-khoc-loc-an-va-hay-lan-lon-giay-chet-co-ma.html.]
Vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt Phí Nguyệt, khẽ nói: "Thái y nói không trị được... Con thấy chắc là do y thuật của bọn họ kém, nếu họ giỏi được như Nguyệt di..."
"Thôi, đừng nịnh nữa." Phí Nguyệt ngắt lời.
"Mai dẫn ta vào cung."
Phật Tịch há hốc mồm sững sờ.
[Ta nghe nhầm không đấy?]
[Ta còn chưa kịp khóc lóc ăn vạ hay lăn lộn giãy c.h.ế.t cơ mà, sao Nguyệt di đồng ý rồi?]
[Hầy, còn chưa dùng tuyệt chiêu nữa.]
Nàng dè dặt hỏi: "Nguyệt di,người đồng ý thật à?"
Phí Nguyệt thả tay Phật Tịch ra, nhẹ nhàng ừm một tiếng: "Sáng mai tới đón ta, giờ về nghỉ ngơi sớm đi."
Bắc Minh Thần đi tới nắm lấy tay Phật Tịch vẫn đang ngẩn người: "Sao vậy?"
Phật Tịch nhìn theo bóng lưng Phí Nguyệt, lắc đầu: "Về thôi, Nguyệt di đồng ý rồi."
Bắc Minh Thần dắt nàng ra khỏi Linh Tịch Các, thấy nàng đang cau mày, búng nhẹ vào trán nàng một cái.
Phật Tịch hoàn hồn thở ra một hơi: "Bắc Minh Thần, ta đói rồi."
"Muốn ăn gì?"
"Món ngon."
"Ha ha..."
Chiều tối;
Phật Tịch ngồi đung đưa trên ghế, ánh mắt chăm chú nhìn cửa Thần Tịch Viện, mãi mà không thấy Bắc Minh Thần đâu. Nàng thở dài đứng dậy đi ra ngoài.
Thị vệ trước thư phòng thấy Phật Tịch, vội khom lưng hành lễ: "Bái kiến vương phi."
"Đứng dậy đi…" Phật Tịch vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.
Bắc Minh Thần đặt cuốn sách xuống: "Sao còn chưa ngủ?"
Phật Tịch nở nụ cười tươi như hoa, tỏ vẻ nũng nịu mấp máy môi: "Chàng không ở đây ta không ngủ được."
Bắc Minh Thần bước đến bên cạnh nàng, khóe môi khẽ cong, cười nói: "Muốn ta ngủ cùng à?"
Phật Tịch nhìn hắn cười, hai tay vòng lên cổ Bắc Minh Thần, kiễng chân lên hôn, bắt chước động tác của hắn lúc bình thường.
Bắc Minh Thần hơi khựng lại, lúc cảm nhận được hơi ấm trên môi, tay đặt lên eo nàng, bắt đầu phản công hôn sâu hơn.