Giản Triều hề dừng lại, cây quạt trong tay đánh thu hồi lại, nội lực trong lòng bàn tay từng tiêu ́n. Y xông về phía trước, thẳng đến chỗ Hoàng thượng.
Hoàng thượng vẫn im lặng quan sát một loạt hành động của Giản Triều, ông cũng nhìn Giản Triều rất mạnh. Ánh mắt chăm chú nhìn cây quạt của y, Giản Triều rất nhanh nhẹn, nhưng đa phần lực sát thương ở cây quạt này.
Ngoài phòng vang lên tiếng đánh , Hoàng thượng híp mắt lại, ông biết Bắc Minh Thần sắp tấn công vào đây, giọng điệu rất phức ̣p: "Nhanh, hủy quạt của y ."
Đám thị vệ hiểu , Giản Triều có vũ khí cũng phải đối thủ của bọn họ.
Ánh mắt Giản Triều mờ , đáy mắt hiện lên sát ý, y cũng thấy tiếng đánh bên ngoài phòng.
Như vậy, y còn gì phải lo lắng nữa, họp cây quạt lại, nhảy lên bàn bay qua, giơ hai chân muốn đạp lên đầu Hoàng thượng.
Hoàng thượng thấy Giản Triều đánh tới, nhanh chóng tránh bên cạnh.
Thị vệ bên cạnh Hoàng thượng vội vung trường kiếm trong tay qua.
Bóng dáng Giản Triều vội rút lui về , tránh thoát sự tấn công của thị vệ trong gang tấc.
thị vệ vẫn tấn công tiếp, nhìn kẻ đó là thủ lĩnh thị vệ, công lực mạnh hơn hẳn những người .
Giản Triều vẫn còn lùi lại, nhưng thị vệ tấn công ép sát, bất đắc dĩ vung cây quạt trong tay quét về phía bộ mặt .
Thị vệ thấy vậy vội đầu, cây quạt xẹt qua vai trái của y, khiến y phục của y bị ́ch một đường, tiện thể xẹt qua da thịt, máu tươi chảy .
Thị vệ để ý đến vết thương đau đớn người, vung trường kiếm chém thẳng vào cây quạt đang bay.
Tiếng "Cạch" vang lên, cây quạt bị bổ làm hai nửa rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, Giản Triều phun một ngụm máu tươi, thị vệ cho y thả lỏng, đ.â.m mạnh về phía y.
Giản Triều quan tâm vết thương đau đớn người, xoay người đá vào lười kiếm , đánh với thị vệ bằng tay .
Y có vũ khí, lại bị thương, thêm nữa người đánh với y là cao thủ, vì thế y bị đánh liên tục lui lại phía .
Thị vệ dùng hết sức đánh một chưởng vào ngực Giản Triều, Giản Triều bị ́c động liên tục lui về phía .
Sau khi y ngã mặt đất chợt phun một ngụm máu tươi, một tay chống đất, một tay che ngực, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, còn chút máu, nâng ánh mắt nhìn đám người với vẻ cảnh giác.
Hoàng thượng hài lòng với tình hình hiện ̣i, ông cất bước lên trước, vẻ mặt chế giễu nhưng lại tỏ vẻ đau lòng: "Giản Triều à Giản Triều, ngươi nói xem đang yên lành làm Nhị hoàng tử Bách Thanh quốc lại làm, vẫn cứ chạy đến An Chuẩn quốc dính líu với Bắc Minh Thần, đúng là ngu xuẩn."
Hoàng thượng đứng trước mặt Giản Triều, ở cao xuống xem thường nói: "Trẫm đã khuyên ngươi đừng nên xen vào việc của người khác từ lâu, nhưng ngươi chịu tỉnh ngộ. Bây giờ ngươi tự đưa mình đến cửa, trách được trẫm.
Ông nói xong lui lại hai bước, nhìn thoáng qua ngoài phòng, vung tay lên: "Phế y ..."
Những thị vệ giơ kiếm lên, muốn đánh gãy gân tay và gân chân của Giản Triều.
Giản Triều nhìn bọn chúng, trong lòng phẫn nộ nhưng giờ phút này lại thể phản kháng. Y chỉ có thể mặc cho bọn chúng tấn công, mong Bắc Minh Thần mong xông vào nhanh lên.
Ngay lúc bọn thị vệ muốn tấn công, rất nhiều ám khí từ cửa sổ bay vào, bắn thẳng vào tay nhóm thị vệ .
Hoàng thượng thấy thế vẻ mặt đổi, còn đầu nhìn xem, cửa chính đã bị đá văng.
Mấy người Linh Tiêu, Linh Phong, Linh Nhất đến đầu tiên. Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch cùng. Khi thấy rõ Giản Triều đang quỳ một chân đất, có vẻ thê thảm, cả người Bắc Minh Thần tỏa lạnh thấu xương.
Hoàng thượng nháy mắt, những thị vệ vội kéo Giản Triều lên, đặt trường kiếm lên cổ y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-133-2-gian-trieu-bi-thuong.html.]
Bắc Minh Thần hừ lạnh: "Nếu muốn chết hãy thả đệ ấy ."
Giản Triều mặc cho những người túm lấy, bây giờ ruột gan của y đều đau, nhưng trường kiếm cổ cho y có cơ hội thả lỏng.
Hoàng thượng híp mắt, mỉa mai nói: "Thật ? Vậy trẫm xem Thần Nhi có bản lĩnh giết vua ?"
Vừa nói xong, Hoàng thượng cảm thấy cổ mình đau đớn. Ông đưa tay sờ lên, chỉ thấy có mấy con gián, ông c.ắ.n răng nghiến lợi bóp nát mấy con gián thành mảnh vụn.
Phật Tịch vờ bị Hoàng đế dọa sợ, biến sắc ôm chặt eo Bắc Minh Thần, thể khẽ run rẩy, miệng lẩm bẩm: "Ông giết gián rồi, Bắc Minh Thần, chàng phải báo thù rửa hận cho mấy con gián ."
[Loại vật mới đáng thương quá, cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn.]
Bắc Minh Thần bảo vệ Phật Tịch, cảnh giác nhìn Hoàng thượng: "Khê Nhi đừng sợ."
Hai phe giằng co xong, Hoàng thượng biết bây giờ ông đã còn phần thắng, vì mạng sống chỉ có thể dùng Giản Triều uy h.i.ế.p Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần rất bình tĩnh, ôm Phật Tịch cất bước qua, khi bước qua, những thị vệ vội nhường đường tránh .