Phật Tịch mím chặt đôi môi, mặt đổi sắc lên phía trước.
[Đứa bé bị mẫu vứt bỏ là Phật Tịch, nàng là Phật Tịch.]
Bắc Minh Thần bước đỡ lấy thể Phật Tịch, lo lắng hỏi: "Khê Nhi, nàng chứ?"
Phật Tịch lắc đầu: "Đứa bé bị vứt bỏ là Phật Tịch, phải , nhưng... Sao lại cảm thấy khó chịu vậy chứ?"
Phật Tịch ngừng bước ngửa đầu lên nhìn Bắc Minh Thần, mím môi, chớp mắt: "Bắc Minh Thần, huhu..."
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch, xoa đầu của nàng, khẽ nói: "Không , ."
Phật Tịch vùi đầu vào lòng n.g.ự.c Bắc Minh Thần: "Phật Tịch đáng thương quá, đến cuối cùng nhất cũng tra thế của mình, nàng còn bị người giết hại ̀n nhẫn."
Bắc Minh Thần mấp máy môi, khẽ an ủi: "Ta giết nàng ấy."
"Chàng có, chàng rút gân lột da nàng ấy."
Bắc Minh Thần cạn lời, nhưng vì để Phật Tịch vui vẻ hơn, chỉ có thể gật đầu đáp: "Ừm, giết nàng ấy ̀n nhẫn."
Phật Tịch vậy ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của Bắc Minh Thần, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều. Sau đó lại vùi đầu vào ngực hắn.
Bắc Minh Thần khẽ vỗ lưng nàng: "Chúng về tẩm điện ."
"Ừm..."
Phật Tịch lên tiếng, nhưng vẫn vùi vào lòng hắn.
Bắc Minh Thần ôm ngang Phật Tịch lên vào tẩm điện của bọn họ.
Sau khi tắm rửa xong, hai người nằm giường ôm . Phật Tịch nhắm mắt , nhưng suy nghĩ lại bay loạn.
Hồi lâu , nàng mở to mắt nhìn về phía Bắc Minh Thần đang nhắm mắt ngủ.
Bắc Minh Thần đã nhận , từ từ mở mắt, cười nói: "Ngủ được à?"
Phật Tịch cũng cười, tay đang ôm eo Bắc Minh Thần chuyển qua cổ hắn: "Ta đang nghĩ là ai cứu khỏi tay Nam Âm, đồng thời đưa đến An Chuẩn quốc?"
Bắc Minh Thần cụp mắt, suy nghĩ rồi nói: "Chắc chắn người biết chuyện, cứu nàng khỏi tay Nam Âm khó, đưa đến An Chuẩn quốc cũng khó. Điều khó là người đó biết Nam Lạc còn sống, đồng thời biết bà ấy ở , còn đoán được Nam Lạc đành lòng làm tổn thương nàng. Người này tâm tư chu đáo, phải người bình thường có thể so sánh!"
Phật Tịch nhíu mày.
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch vào lòng lần nữa, cằm tựa lên đầu nàng: "Đừng nghĩ lung tung nữa, ngủ ."
Phật Tịch gật đầu, chớp mắt mấy cái, lông mi khẽ d.a.o động trước ngực của Bắc Minh Thần.
Trong lòng Bắc Minh Thần run lên, hắn kéo Phật Tịch khỏi ngực mình. Chưa đợi Phật Tịch thắc mắc đã cúi đầu hôn lên.
Cảm giác ấm áp xẹt qua khiến trong lòng Phật Tịch trở nên ấm áp. Nàng nhắm mắt lại, hai tay khoác lên cổ Bắc Minh Thần.
(-o ̄3 ̄)-? ? (^ω^? );
Ngày hôm , Phật Tịch ngồi trước bàn ăn được Bắc Minh Thần đút ăn.
"Há miệng..."
Phật Tịch hé miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-146-2-bi-vut-bo-chinh-la-phat-tich.html.]
Bắc Minh Vũ chớp mắt, mắt điếc tai ngơ, bình tĩnh ăn thức ăn, giống như hai người bên cạnh tồn ̣i.
"Eo ơi..."
Tiếng chế giễu vang lên, Phật Tịch đầu nhìn xem.
Thái độ Giản Triều bất cần đời từ ngoài phòng vào, quen thuộc ngồi trước bàn ăn.
Bắc Minh Thần tiếp tục đút cháo cho Phật Tịch, thuận miệng hỏi: "Sao lại đến đây?"
Giản Triều trả lời hắn mà nhìn Bắc Minh Vũ: "Nhị ca, ca thấy ngấy à?"
Bắc Minh Vũ đặt thìa xuống, tự nhiên trả lời: "Không..."
Giản Triều nhìn lướt qua Bắc Minh Vũ, trêu ghẹo nói: "Nhị ca có ý trung nhân ?"
Y vừa nói xong câu này, ba người nhìn về phía y.
Bắc Minh Thần và Phật Tịch đều đang đợi Bắc Minh Vũ trả lời. Do bọn họ chú ý, bây giờ Bắc Minh Vũ còn nhỏ nữa, nên tìm vợ cho y rồi.
Hai người nghĩ vậy mới dời mắt nhìn Bắc Minh Vũ.
Sắc mặt của Bắc Minh Vũ vẫn đổi: "Không ..."
Giản Triều tiếp tục hỏi: "Vậy ca thích nữ tử thế nào?"
Bắc Minh Vũ nói: "Giống đại tẩu."
Y nói xong phát hiện có ánh mắt sắc bén nhìn mình, nếu như ánh mắt có thể giết người thì giờ phút này y bị thủng trăm nghìn lỗ rồi.
Sắc mặt Bắc Minh Thần đen đến mức thể đen hơn, ánh mắt khiến người sợ hãi nhìn Bắc Minh Vũ.
Bắc Minh Vũ nuốt nước miếng một cái, vội giải thích: "Đệ thích người thú vị giống đại tẩu, nhưng thích đại tẩu."
Bắc Minh Thần vậy nói gì, vẫn dùng ánh mắt hung ác chằm chằm Bắc Minh Vũ.
Phật Tịch lại vui: "Đệ thích con người của à?"
Bắc Minh Vũ vội vàng lắc đầu, nhìn ánh mắt hung ác của Bắc Minh Thần lại gật đầu, nhìn Phật Tịch lại lắc đầu.
Sau khi y phát hiện mình giải thích được, vội đứng lên: "Đệ ăn xong rồi, đại ca và đại tẩu từ từ dùng."
Y nói xong đạp Giản Triều một cái rồi vội chạy ngoài.
Giản Triều hít sâu một , y chỉ quan tâm đến ca ca, nào trêu ghẹo ai chứ?
Bắc Minh Thần đặt bát xuống, giúp Phật Tịch gắp thức ăn: "Rốt cuộc đệ đến đây có chuyện gì?"
Giản Triều xoa nơi bị đạp: "Có phải tối hôm qua khi ca về thành có đụng phải một người ?"
Phật Tịch nhìn qua: "Chẳng lẽ c.h.ế.t ?"
Giản Triều: "Không phải, chỉ bị què chân thôi."
Phật Tịch hốt hoảng hỏi tiếp: "Sao đệ biết."
Giản Triều dùng cây quạt chỉ ngoài phòng: "Người bị đụng chính là thiên kim của Ôn thừa tướng Lăng Khê quốc. Bây giờ bọn họ đang ở đại điện lên án phu quân tẩu, nói gì mà đụng người rồi bỏ chạy, để lại nữ nhi ông ở đường một mình, bỏ qua thời gian chữa trị tốt nhất mới dẫn đến què chân..."