"Cái gì?"
Phật Tịch thấy suýt chút nữa phun cháo ngoài, nàng vội đầu nhìn về phía Bắc Minh Thần, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì thế? Chẳng phải chàng bảo Linh Tiêu đưa nàng y quán rồi à?"
Bắc Minh Thần lạnh lùng đặt chén trong tay xuống, cầm khăn lau khóe miệng cho Phật Tịch.
Phật Tịch lo lắng giật khăn, tùy tiện lau mấy lần, ném khăn lên bàn, nắm chặt cánh tay của Bắc Minh Thần: "Chàng mau nói , sốt ruột chết mất."
Bắc Minh Thần xoa đầu Phật Tịch, hiệu cho nàng đừng vội. Hắn đầu nhìn ngoài phòng hô: "Linh Tiêu..."
Vừa nói xong, Linh Tiêu cung kính vào phòng, chắp tay thi lễ một cái: "Vương gia..."
Bắc Minh Thần ngước mắt, suy nghĩ mà nói: "Có chuyện gì?"
Linh Tiêu đã hết những chuyện bọn họ vừa nói, khi hỏi vậy, y quỳ xuống đất, chắp tay cung kính nói: "Bẩm vương gia, thuộc hạ ̣nh đưa vị tiểu thư đến y quán, nhưng nàng nói mình . Còn bảo thuộc hạ , thuộc hạ lay chuyển được nên để lại ngân phiếu năm nghìn lượng rồi rời ."
Bắc Minh Thần vậy chỉ khẽ ừm một tiếng, lại cầm đũa gắp thức ăn cho Phật Tịch lần nữa.
Phật Tịch xong chớp mắt.
[Chẳng lẽ chê Linh Tiêu cho tiền ít quá? Muốn kiếm nhiều hơn?]
Bắc Minh Thần thầm cười, Khê Nhi đúng là, lúc động não luôn làm người bất ngờ như thế.
Nếu Khê Nhi đã nói nàng chê bạc quá ít thì hắn cho thêm một ít.
Bắc Minh Thần nghĩ vậy, ngước mắt nhìn Linh Tiêu: "Nếu chân của nàng đã què rồi, vậy bổn vương cho nàng vạn lượng vàng, để đời nàng nằm luôn giường ."
Rõ ̀ng giọng nói của hắn rất ôn hòa nhưng Linh Tiêu thấy lại vô cùng khiếp sợ.
Y cúi thấp đầu, xác ̣nh hỏi: "Co quắp... Co quắp giường, là ý là thuộc hạ hiểu à?"
Giọng nói của Bắc Minh Thần lạnh lùng: "Đúng vậy..."
Linh Tiêu nuốt nước miếng một cái, nữ nhân cũng thật là, còn chê bạc quá ít!
Lòng tham đáy, lần này nàng thảm rồi! Sau khi y thi lễ một cái, cung kính nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Phật Tịch mím môi, nói gì nữa, cầm đũa gắp thức ăn.
Giản Triều ngẩn người, hồi lâu y mới bình tĩnh lại, nhìn Bắc Minh Thần.
"Ca tin lời Linh Tiêu nói à?"
Bắc Minh Thần ngừng tay, giọng điệu vẫn dịu dàng: "Không tin một nhà, chẳng lẽ bổn vương phải tin người ngoài?"
Lời khiến Giản Triều tỉnh , nhưng y vẫn lắc đầu: "Vạn lượng vàng đó! Cái giá là nửa đời nằm giường, rất mê người."
Phật Tịch vậy ngước mắt: "Đệ có ý gì? Chẳng lẽ cũng muốn được hưởng phúc lợi này?"
Giản Triều cười khẽ: "Bây giờ trong lòng đệ còn có thơ và phương xa, chờ trái tim nguội lạnh, nhất ̣nh sẽ giành cơ hội này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-147-1-nang-giong-me.html.]
Phật Tịch : "Ta nhớ đệ còn có một phúc lợi, đề nghị đệ co quắp giường trước rồi hãy treo cổ trước cửa Thần Vương phủ. Cuối cùng, sẽ cho đệ dịch vụ tang lễ trọn gói."
Nàng nói xong đưa tay che miệng: "Chuyện tốt như vậy, người bình thường nói cho biết ."
Giản Triều trừng mắt với Phật Tịch, nghiến răng nghiến lợi: "Vậy đệ cảm ơn tẩu trước."
"Khách sáo rồi."
Đám người nghỉ ngơi ở Lăng Khê quốc hơn mười ngày, Phật Tịch cho sủng vật tẩm điện trước của Nam Lạc tìm chứng cứ trước. Sủng vật lật tung cả tẩm điện nhưng vẫn tìm được chứng cứ gì.
Phật Tịch bảo các sủng vật tiếp tục tìm, nàng thì kể chuyện này cho Bắc Minh Thần biết.
"Tẩm điện của Lạc di vốn có chứng cứ gì."
Bắc Minh Thần gật đầu.
Trên mặt Phật Tịch lộ vẻ lo lắng: "Ngày mốt chính là sinh nhật của Nam Âm, nếu đến hôm đó vẫn tìm được chứng cứ thì phải làm đây?"
Bắc Minh Thần bảo Phật Tịch xuống nghỉ ngơi: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đừng lo lắng."
Phật Tịch ôm cánh tay Bắc Minh Thần: "Ta ngủ được, mấy hôm nay trong lòng vô cùng lo lắng, chàng nói ngày mốt sẽ xảy chuyện gì xui xẻo chứ?"
Bắc Minh Thần khẽ vỗ mu bàn tay của Phật Tịch, đó ôm nàng vào lòng.
"Đừng nghĩ lung tung, sẽ ."
Phật Tịch thở dài một .
Bắc Minh Thần xoa đầu nàng, đầu nhìn dung nhan của nàng: "Khê Nhi, muốn để nàng vô tư vô lo như trước, mỗi ngày chỉ nghĩ nên chọc giận thế nào chứ phải như bây giờ."
Hắn nói xong kéo Phật Tịch khỏi ngực, vuốt ve gương mặt nàng, đau lòng nói: "Gần đây càng lúc nàng càng lo lắng, nàng tim phổi mất rồi?"
"Bị mất rồi?"
"Vậy nàng để nàng ấy về được ?"
"Được."
Bắc Minh Thần cười, ôm Phật Tịch vào lòng lần nữa, khẽ vỗ sống lưng của nàng.
"Chờ khi giải quyết xong chuyện này, sẽ dẫn nàng chơi. Nàng muốn chúng sẽ đó, nàng muốn ăn gì sẽ mua cho nàng ăn."
Phật Tịch vậy trong lòng d.a.o động, lời này rất quen, hình tượng này giống như từng gặp, giống như từng trải qua.
Nàng đưa tay ôm eo Bắc Minh Thần, khẽ nói: "Ừm..."
Thời gian thấm thoắt trôi qua, nhưng năm tháng bình yên, chớp mắt đã đến sinh nhật của Nam Âm.