Từ khi đóa hoa của Ninh gia phi rơi xuống, nàng như ngừng thở, cung nữ phải đưa tay vỗ lưng thuận khí cho nàng .
Phật Tịch vứt bỏ cuống hoa trong tay, vội đứng lên an ủi: "Nương nương, hoa chết thể sống lại, nhưng vẫn có thể nuôi cây khác. Song, mệnh của chúng chỉ có một lần, lần này mất rồi biết khi nào mới được sinh ."
Ninh gia phi thấy lời này suýt chút nữa đã ngất , nếu như hoa này dễ trồng như vậy thì nàng còn tức giận ?
Mệnh chỉ có một lần.
Chỉ cần gặp phải Phật Tịch thì mệnh nàng sẽ kéo thật dài.
Nàng lại nhìn hai mảnh hoa đứt rời đất mà đau lòng thôi, hoa phong lan ma đáng yêu đó cuối cùng đã trêu chọc ai chứ?
Phật Tịch dở khóc dở cười, nàng đang trò chuyện trời với cá, cuối cùng trêu chọc ai chứ?
Ninh gia phi duỗi tay chỉ Phật Tịch.
Phật Tịch rụt cổ , vừa nhìn đã cảm thấy đáng thương. Ngay cả ngón tay của Ninh gia phi cũng đang tức giận.
"Nương... Nương,,, Đừng tức giận, vốn có ý tốt. Ta chỉ muốn nhặt đóa hoa đất. Kết quả dùng sức mạnh, đều ̣i cái tay này của . Nương nương đừng tức giận, để dạy dỗ nó, để này nó phải quản bản cho tốt."
Nàng nói xong đưa tay đập mấy lần.
Ninh gia phi hít sâu một , nàng phải uống rượu để bình tĩnh lại. Nàng nhìn Phật Tịch hừ lạnh một tiếng, rời .
Phật Tịch ngửa đầu nhìn thoáng qua, con mẹ nó rốt cuộc chuyện này do ai làm?
"Thần vương phi."
Phật Tịch vừa giọng nói này thầm trợn trừng mắt, chậm ̃i đầu mỉm cười.
"Thái tử điện hạ."
Thái tử này cả ngày rất ̉nh rỗi à? Sao lúc nào cũng gặp y cả?
Bắc Minh Hoài gật đầu: "Thần vương phi đến ngự hoa viên có việc gì à?"
Phật Tịch mỉm : "Đi dạo." Đến ngự hoa viên ngắm hoa thì cũng dạo, nào, còn có thể ăn cơm hoặc nhà xí à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-65-1-co-le-tieu-cong-chua-nay-cam-lanh-roi-moi-tieu-chay.html.]
"Thái từ điện hạ, thần phụ ngoài đã lâu, có lẽ vương gia đã chờ đến sốt ruột, cáo từ trước."
Nàng nói xong, đợi Bắc Minh Hoài trả lời đã rời .
Nàng biết vì khi nhìn thấy Bắc Minh Hoài thì cả người cảm thấy thoải mái. Nàng khỏi ngự hoa viên, từ xa đã thấy Bắc Minh Thần đứng phía trước, dưới cung điện nguy nga .
[Tên khốn này lại đứng đây diễn cảnh âm trầm rồi.]
[ phải nói đứng đó cũng đẹp trai lắm.]
Bắc Minh Thần thấy tiếng lòng của nàng thì đầu lại, nhìn thấy Phật Tịch vui vẻ chạy về phía hắn. Hắn thả lỏng lông mày đang nhíu chặt, khóe môi cong lên nụ cười ngay cả hắn cũng nhận .
Phật Tịch chạy đến bên cạnh Bắc Minh Thần, mỉm cười nói: "Vương gia, ngài đứng đây nhìn gì thế?"
Bắc Minh Thần đầu, tiếp tục nhìn cung điện , dường như đang nói với Phật Tịch lại dường như đang lẩm bẩm: "Hoàng cung này như thế nào?"
Phật Tịch thuận theo tầm mắt của hắn nhìn sang.
[Ừm, trang trí rất đẹp.]
[Nhất là điêu khắc rồng, đơn giản, tuyệt vời.]
Bắc Minh Thần bật lên tiếng về phía Phật Tịch, tay sờ lên mặt nàng, nguyện Phật Tịch có thể mãi mãi như thế.
"Có thích hoàng cung này ?"
Phật Tịch sững sờ, rõ vì Bắc Minh Thần lại hỏi như thế, nàng lắc đầu.
"Vào cửa cung sâu như biển, nữ nhân ở nơi này phải hầu chung một chồng, thích."
Bắc Minh Thần cong môi vui vẻ, nàng có can đảm nói lắm. Cho dù phải hầu chung một chồng cũng có rất nhiều nữ nhân dùng mọi cách chạy vào.
Hắn thở dài một : "Vậy nếu hậu cung chỉ có một mình hoàng hậu, nàng có bằng lòng vào hoàng cung này ?"