"Tịch tỷ, tỷ đến rồi."
Phật Tịch gật đầu, nhìn lướt qua bàn tính, khẽ nói: "Có phải có khách không, muội mau đi đi, ta đi xem kho dữ liệu."
Thi Châu gật đầu, cầm bàn tính lần nữa.
"Phụ thân đang ở kho dữ liệu, Tịch tỷ muốn tài liệu gì có thể hỏi thăm phụ thân."
Phật Tịch gật đầu: "Ta biết rồi."
Nàng nói xong, quay người đi đến hầm dưới đất. Hộ vệ ở cửa nhìn thấy Phật Tịch, cùng cúi đầu vấn an: "Các chủ..."
Phật Tịch khẽ gật đầu, đi qua hành lang, đẩy bình hoa trên bàn, chỉ thấy tranh chữ trên tường dời qua bên phải. Phật Tịch đi qua ấn một chỗ, trên tường xuất hiện cơ quan. Nàng đưa tay ấn xuống, tiếng "Két" vang lên, ở nơi hẻo lánh xuất hiện một cánh cửa.
Phật Tịch kéo bức tranh lại, nâng bước chạy vào. Nàng vừa vào cánh cửa đã đóng "Ầm" lại. Phật Tịch đi hai bước mới phát hiện góc áo mình lại bị cánh cửa kẹp. Nàng quay đầu kéo mấy lần, tức giận không thôi: "Móa, sớm muộn gì cũng phá hủy cánh cửa này."
Nàng bất đắc dĩ gọi với vào bên trong: "Đại thúc, đại thúc."
"Là Tiểu Tịch à? Con lại bị cửa kẹp à?" Theo giọng nói vang lên, chỉ thấy một nam tử trung niên xuất hiện. Vừa nhìn qua đã biết đây là người luyện võ, hơn nữa võ nghệ cao cường.
Phật Tịch tỏ vẻ yếu đuối bất lực: "Đại thúc, cánh cửa này luôn bắt nạt con."
Thi Hoành cười khẽ, sờ soạng bức tường. Cửa từ từ mở ra, Phật Tịch đi về phía trước mấy bước, phủi quần áo, đá cửa một cái, hừ lạnh: "Ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn gì ta cũng phá hủy ngươi."
Thi Hoành cạn lời, quay người đi vào.
Phật Tịch vội vàng đuổi theo, sau khi đi vào ánh mắt lướt qua đống tư liệu, bước thẳng về phía trước.
"Đại thúc, tư liệu hoàng thất ở đâu?"
Thi Hoành tiếp tục lật tư liệu trên tay, hững hờ nói: "Dãy cuối cùng bên phải."
Phật Tịch gật đầu cất bước đi qua, đứng trước kệ sách cao gấp đôi nàng, tay cầm một quyển sách lật xem.
Chỉ nhìn qua đã ngẩn người, hay thật, những chữ này nàng xem hiểu được à?
Thi Hoành đi tới nhận quyển sổ trong tay nàng, chế giễu nói: "Con làm chưởng quỹ cũng hay thật, ngay cả chữ trên tư liệu cũng không biết đọc."
Phật Tịch cười xòa: "Ha ha, con chưa từng xem qua những thứ này."
Nàng sờ mũi, chột dạ nói: "Vậy đại thúc, những chuyện không muốn người biết trong hoàng cung có ở chỗ chúng ta không?"
Thi Hoành nhìn lướt qua Phật Tịch, giọng điệu mờ mịt: "Con... Thần vương không có à?"
Phật Tịch khó hiểu, gì mà không có. Sau đó nàng gật đầu, Bắc Minh Thần thật sự không tra được tung tích của Giản Yên.
Thi Hoành nhếch môi, leo lên thang, ôm một chồng tư liệu từ chỗ cao nhất xuống.
Phật Tịch vội nhận lấy, đặt lên bàn mở ra xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-79-2-nguoi-binh-thuong-cat-khong-ra-cam-giac-nay.html.]
Thi Hoành vội ngăn lại, lấy hết tất cả tư liệu trong tay Phật Tịch nhét vào tay nải, còn móc hai quyển ra khỏi ngăn tủ cho vào đó. Ông đưa cho Phật Tịch, quan tâm nói: "Mang về xem cùng Thần vương đi, chú ý sức khỏe."
Phật Tịch vui vẻ ra mặt, vội nhận tay nải, khen ngợi: "Đại thúc, sao thúc biết Bắc Minh Thần cần những thứ này?"
Thi Hoành cười nói: "Đương nhiên là ta biết rồi."
Phật Tịch cầm tay nải lên, giơ ngón cái: "Chuyên nghiệp, giao Linh Tịch Các cho thúc, con rất yên tâm."
Thi Hoành đưa Phật Tịch ra khỏi kho tư liệu, liên tục khuyên nhủ: "Các con đều là người trẻ tuổi, đừng ham mê quá, nhất định phải chú ý sức khỏe."
Phật Tịch vô cùng cảm động, vội gật đầu. Đại thúc đối xử với nàng tốt quá rồi, sợ nàng và Bắc Minh Thần xem tư liệu đến quên thời gian nên liên tục căn dặn nàng.
"Đại thúc, con biết, nếu như có chuyện gì không để cho người khác biết thì nhất định phải nói với con."
Thi Hoành gật đầu, nha đầu này không biết xấu hổ, đồng thời cũng thầm nghĩ, Thần Vương không được thật à?
Phật Tịch vừa ra khỏi Linh Tịch Các, chỉ thấy Bắc Minh Thần mỉm cười nghênh đón.
Bắc Minh Thần đến gần, đưa tay nhận tay nải trên tay Phật Tịch, lại đưa cho Linh Tiêu. Linh Tiêu nhận lấy, sắc mặt thay đổi, nặng thật.
Bắc Minh Thần kéo tay Phật Tịch đi về phía xe ngựa.
Phật Tịch nghiêng đầu, ý cười tràn đầy cả khuôn mặt: "Sao ngài lại đến đây?"
"Nhớ nàng."
Phật Tịch cười vui vẻ: "Nhưng ta mới ra ngoài không bao lâu?"
"Vậy cũng nhớ nàng."
Hai người lên xe ngựa, Phật Tịch chỉ vào tay nải: "Những bí mật không muốn người ta biết đều ở đây, chúng ta về rồi xem."
Xe ngựa chạy một đoạn, Phật Tịch nhàm chán mở tay nải ra lấy quyển sách trên cùng nhìn thoáng qua, thuận tay đặt ở một bên. Nàng tiếp tục lấy quyển khác, miệng lải nhải: "Đại thúc đưa nhầm rồi à?"
Bắc Minh Thần cầm lấy quyển sách kia, vừa muốn lật xem đã nghe cạch một tiếng, sau đó là tiếng cho ngựa dừng lại.
Phật Tịch thả sách trong tay xuống, vén rèm lên nhìn sang, chỉ thấy một người té ngã trên đất lại nhanh chóng đứng lên. Y thấy người xung quanh đều đang nhìn mình, trên mặt lúng túng.
Phật Tịch chẹp miệng lắc đầu, miệng nói: "Giờ phút này, lẽ ra y nên chỉ về phía trước, mạnh mẽ nói chiếc tiếp theo..."
Bắc Minh Thần bật cười ha ha, mở sổ ra, bỗng chốc trừng to mắt.