Sau đó hắn hít một hơi, nắm chặt sổ sách, ánh mắt u ám nhìn về phía Phật Tịch đang hóng chuyện, giọng nói trầm thấp: "Phật Tịch..."
Phật Tịch không phát hiện ra sự thay đổi của Bắc Minh Thần, khẽ ừm một tiếng, sau đó thả rèm xuống, mỉm cười nhìn sang. Nàng thấy dáng vẻ ẩn nhẫn của Bắc Minh Thần thì hơi nhíu mày, lấy quyển sổ ra khỏi tay nải, khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
Sau khi móc quyển sổ ra, cởi dây thừng trên đó, mở ra, trong chớp mắt miệng nhăn nhó nói: "Gì mà đêm gì mà phi tử, gì hai lần, Bắc Minh Thần, ngài xem trên đây viết gì thế?"
Đang lúc nói chuyện, Phật Tịch đưa sổ đến trước mặt Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần nhìn lướt qua, ánh mắt càng u ám hơn, dời mắt nhìn Phật Tịch vẫn hồn nhiên ngây thơ như muốn nhìn thấu nàng.
Cả người Phật Tịch run lên, nhìn về phía Bắc Minh Thần, thấy trên người hắn viết rõ hai chữ. Nàng chậm rãi nghiêng người ra sau, nuốt nước miếng một cái: "Bắc, Bắc Minh Thần, ngài sao thế?"
Đột nhiên Bắc Minh Thần cười, đưa tay nhận sổ trong tay Phật Tịch, nhìn nàng với vẻ hứng thú: "Nàng có biết trên đây viết gì không?"
Phật Tịch lắc đầu tỏ ý mình không biết.
Bắc Minh Thần cười vui vẻ, đưa tay muốn kéo Phật Tịch, chỉ thấy Phật Tịch vội lui ra sau, nhìn hắn với vẻ nguy hiểm.
Bắc Minh Thần đặt quyển sổ qua một bên, lại nhìn trong sổ, dịu dàng nói: "Nàng qua đây ta dạy nàng."
Phật Tịch hơi do dự.
[Sao cảm thấy hắn phát tình rồi?]
[Nhưng mà nhìn thấy không giống, chẳng lẽ trên sổ viết chuyện riêng tư gì à?]
Trong lúc suy nghĩ, Phật Tịch duỗi cổ muốn xem sổ viết gì.
Bắc Minh Thần phất tay, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên: "Nào, nàng sợ ta ăn nàng à?"
[Sợ.]
Vẻ mặt Bắc Minh Thần u ám đặt sổ lên đùi mình, nhìn về phía Phật Tịch giọng điệu khuyên bảo: "Nào, chẳng phải nàng muốn đọc chữ à, ta dạy nàng."
Phật Tịch chậm rãi gật đầu.
"Đầu của ta sắp không bình thường rồi.]
[Rõ ràng Bắc Minh Thần rất bình thường mà.]
Nàng ngẩng mặt lên cười cười, đưa tay đặt lên lòng bàn tay của Bắc Minh Thần, thuận thế ngồi qua.
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch vào lòng, trong ánh mắt hiện vẻ dịu dàng, duỗi tay nắm quyển sổ Phật Tịch đưa đến, mở ra đưa đến trước mặt Phật Tịch, hít sâu một hơi, giọng nói ẩn nhẫn: "Bẩm..."
Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần im bặt, khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh mắt Bắc Minh Thần âm trầm, nhịp tim như sấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-80-bay-gio-la-giua-ban-ngay-nen-chu-y-suc-khoe.html.]
"Sao, có phát hiện gì à?"
Bắc Minh Thần ném quyển sổ trong tay, cầm sổ trên đùi mở ra cho Phật Tịch nhìn thoáng qua, sau đó khép lại ném ở một bên, thổi hơi bên tai Phật Tịch: "Tịch Nhi ghét bỏ ta sao?"
Từ lúc Phật Tịch nhìn thấy nội trong dung đó đã khiếp sợ mở to mắt. Lúc này nàng mới phát hiện ra đại thúc dặn nàng chú ý nghỉ ngơi là có ý gì?
Nàng vội lắc đầu, giọng nói vội vàng: "Bắc Minh Thần, không phải như vậy, là đại thúc tìm sai tài liệu cho ta."
Bắc Minh Thần giữ gáy và cằm Phật Tịch, cúi đầu: "Ta cảm thấy nàng đang ám chỉ ta."
Phật Tịch bối rối: "Ai nói, không có chuyện đó."
[Vất vả lắm mới bình yên mấy hôm, chẳng lẽ phải trở lại như trước kia à? Hay là mượn cớ đánh Bắc Minh Thần bị thương.]
Khóe môi Bắc Minh Thần khẽ nhếch lên, hôn nàng.
Mãi cho đến giọng nói của Linh Tiêu vang lên: "Vương gia, vương phi, đến vương phủ rồi."
Phật Tịch mới mơ màng bừng tỉnh, đưa tya đẩy Bắc Minh Thần đang vùi đầu vào cổ nàng, khẽ thì thầm, trong giọng nói có vẻ quyens rũ không nói ra được: "Bắc Minh Thần, đến vương phủ rồi."
Bắc Minh Thần ngẩng đầu lên, nhắm mắt ổn định tâm trạng, đưa tay giúp Phật Tịch chỉnh lại y phục. Hắn ôm Phật Tịch, giọng nói mê hoặc vang lên: "Chúng ta về phòng từ từ làm."
Phật Tịch ngượng ngùng cúi đầu, mặc cho Bắc Minh Thần bế nàng xuống xe.
Hai người vừa đi vào cửa, đã thấy Giản Triều ở phía đối diện.
Giản Triều nhìn lướt qua hai người, kìm nén nụ cười xấu xa: "Giữa ban ngày ban mặt, chú ý sức khỏe."
Bắc Minh Thần không để ý đến y, đi về phía Thần Tịch Viện. Phía sau vang lên giọng nói của Giản Triều: "Bắc Minh Thần, ca mau lên, sắp ăn cơm trưa rồi."
Bắc Minh Thần nhìn thoáng qua Phật Tịch đang tựa đầu vào ngực hắn, khóe môi cong lên, dịu dàng nói: "Đúng là chúng ta nên mau lên, không thì trời sắp tối rồi, lại nhanh chóng sáng lên."
Phật Tịch nghe vậy nhìn về phía Bắc Minh Thần, không nói gì.
[Có thể đoán được, đêm nay lại là một đêm không ngủ.]
Bắc Minh Thần cong môi, bước nhanh về phía Thần Tịch Viện, nói với thị vệ ở cửa: "Không có bổn vương phân phó, không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào."
"Vâng." Thị vệ cúi đầu đáp, sau khi thấy hai người đi vào, đưa tay đóng chặt cửa lại.
Phật Tịch hơi hoảng hốt, tim đập thật nhanh, giãy giụa xuống thoát khỏi ngực Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần nhìn lướt qua đình viện, cười xấu xa: "Tịch Nhi nghĩ gì thế?"